...
Nếu như không phải là Du Dực nói cho cô biết, thì Thanh Ti ở ngoài dù bị đánh cho một trận cũng không nói cho mẹ biết.
Cho dù Thanh Ti thực sự có gây chuyện đi chăng nữa, Nhiếp Thu Sính cũng không nỡ đánh con.
Du Dực nhìn Nhiếp Thu Sính rơm rớm nước mắt, nghĩ là cô lo lắng nhà họ Đào làm to chuyện.
“Em đừng lo, có anh ở đây, chỉ mỗi nhà bọn họ thôi mà, anh sẽ xử lí ổn thỏa, chắc chắn sẽ không để Thanh Ti bị tổn thương.”
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu nhìn Du Dực, không nói gì.
Cô nhìn anh một lúc lâu, khiến anh có phần ngượng ngùng: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Cảm ơn anh.”
Hơn lúc nào hết, lần này Thu Sính cảm thấy Thanh Ti cần một người ba, cần một người ba như Du Dực, có thể che chở Thanh Ti, giúp Thanh Ti trừng trị những người bắt nạt con bé.
Lần này nếu không có Du Dực, Thanh Ti nhất định không thể bình an toàn vẹn trở về nhà.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính có chút rung động, cứ cho là vì con gái, cô có nên… cố gắng một chút?
Du Dực véo nhẹ mũi Thu Sính nói: “Anh với em mà phải nói cảm ơn sao?”
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, đẩy tay anh ra, lườm một cái.
Du Dực chỉ cảm thấy, được cô lườm như vậy, toàn thân bỗng chốc mềm nhũn.
Du Dực vốn nghĩ rằng, nhà họ Đào sẽ sang đây gây chuyện ngay lập tức, không ngờ đến tối vẫn chưa thấy gì.
Anh hỏi Nhiếp Thu Sính, có nên đến nhà họ nói rõ ràng hay không?
Nhiếp Thu Sính lắc đầu, sang nói gì, nói con gái cô không có gì sai cả… hay là nói với họ, các người nói không sai, người đó chính là tôi. Lần này Thanh Ti không làm sai chuyện gì cả, cô thấy cần đứng về phía con gái mình.
Nhiếp Thu Sính cảm thấy, không biết chừng sau khi họ về nhà rồi, cho rằng đây chỉ là chuyện xích mích của bọn trẻ con, nguôi giận rồi nên không sang nữa.
Nếu thật sự là như vậy, thì mấy hôm nữa cô sẽ đích thân sang đó, mua ít quà, biếu ít tiền thuốc thang. Cho dù lần này Thanh Ti không sai, nhưng Đào Phương Phương bị gãy răng, tiền thuốc men nhất định phải đưa cho họ chút ít.
Thế nhưng Nhiếp Thu Sính không biết rằng, bà Đào không sang là vì đang bận cãi nhau với chồng.
Bát đĩa trong nhà đều bị đập gần hết, Đào Phương Phương và em trai nó đang ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết.
Bà Đào làm ầm cả nhà lên. Bà ta vốn cao to, sinh con xong cũng không gầy đi được, nên càng ngày càng béo tốt.
ba Đào Phương Phương ngồi hút thuốc trên sôpha, mặt mày sa sẩm không buồn nói với bà ta câu nào.
Vợ ông ta là người như nào, ông ta còn không rõ hay sao, mồm miệng ngoa ngoắt, ki bo kẹt sỉ, lại luôn thích lợi dụng người khác, về cơ bản là một phụ nữ vô học hung hăng, cơ bản là không có chút đầu óc nào. Ông ta đang lo lắng không biết phải chuộc tội thế nào với Du Dực, còn bà ta vẫn cứ gân cổ lên đòi phải đi tìm Du Dực tính sổ.
Vợ ông ta đang chống nạnh gào lên: “Anh nhìn xem, đây là con gái anh mà, nó bị người ta đánh cho gãy răng, anh không xót sao? Dù sao anh cũng là ba, sao lại hèn hạ như vậy. Cái thằng Du Dực đó, chẳng phải ông to bà lớn gì, anh sợ gì nó? Anh có còn là một thằng đàn ông hay không đây?”
Tiếng bà ta vừa to vừa sắc, như thể mong sao cho hàng xóng làng giềng nghe thấy hết.
Ông Đào nghiến răng nói: “Cô nói nhỏ thôi, cả khu này đều là cấp trên hoặc ngang hàng với tôi, cô có để tôi làm việc ở cái huyện này nữa không?”
“Anh còn cần thể diện nữa sao, hôm nay con anh bị đánh rơi răng, vậy mà đến đánh rắm anh cũng không dám, làm gì còn thể diện nữa, mọi người trong khu này đều nghĩ anh là đồ vô dụng bỏ đi, tôi nói cho anh biết, anh nhất định phải tính sổ với bọn họ.”
...