...
Vừa tới đã bị Thính Phong đạp một cước đá bay.
Mấy người đứng xung quanh hóng chuyện còn nói này nói nọ, bảo rằng tên ăn xin này ăn nói rõ ràng, không giống đang lừa gạt người khác.
Nhạc Thính Phong cười lạnh, nhìn qua, lạnh lùng nói: “Cô từng gặp kẻ lừa đảo nào là kẻ ngốc chưa? Nếu cô cho rằng lời hắn nói là sự thật, vậy thì nếu hắn nói hắn là ba của con gái cô, cô sẽ đưa con mình cho hắn ư?”
Người nọ bị nói đến nỗi sắc mặt khó coi: “Hắn ta đâu có nói chuyện với tôi, vì sao tôi phải đưa con gái mình cho hắn chứ...”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Vậy thì cô nói ít mấy lời vô nghĩa kia đi.”
Thanh Ti không nghĩ rằng lại gặp phải Yến Tùng Nam ở chỗ này, những cơn ác mộng mà lúc trước Yến Tùng Nam gây ra cho mẹ con cô bé lại một lần nữa ùa về.
Trước đó, Thanh Ti vốn đang bị dọa đến run rẩy toàn thân, nghe nói thế thì bỗng nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu mà bước từ sau lưng Nhạc Thính Phong ra, hô to một tiếng: “Kẻ lừa đảo, ông ta là kẻ lừa đảo, ông không phải là ba của tôi. Ba tôi giờ đang đi làm, ông đang muốn lừa gạt để bắt cóc trẻ con phải không? Tôi sẽ không mắc mưu ông đâu.”
Nhạc Thính Phong cầm tay Thanh Ti: “Em không phải sợ ông ta, có anh ở đây, ông ta mà dám gây chuyện thì anh sẽ đánh chết ông ta...”
Yến Tùng Nam xáp lại muốn giữ lấy Thanh Ti: “Thanh Ti, ba biết con không chịu nhận ba là ba con, nhất định là vì sau khi mẹ con tái hôn, mẹ con sợ con bị cha dượng ngược đãi nên mới không dám nhận ba phải không. Con yên tâm, ba sẽ không để hắn ta bắt nạt con, con đi cùng ba...”
Hắn thấy trang phục trên người Thanh Ti tốt như vậy, trong lòng bèn nổi lên ý đồ xấu xa. Đây là con gái hắn ta, hiện giờ hắn ta lại sống chả sung sướng gì, nếu con bé ăn mặc tốt như vậy thì chắc chắn sẽ có tiền, hắn phải lấy ngay.
Giờ phút này Thanh Ti chính là cọng rơm cứu mạng của hắn. Hắn cần tiền, cần rất nhiều tiền.
Còn cả con tiện nhân Nhiếp Thu Sính kia nữa, dám mang theo con gái của hắn đi tái giá, vậy thì ả phải bồi thường cho hắn rất nhiều tiền mới đúng.
Trước kia không gặp được thì thôi, lần này gặp hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lúc này Yến Tùng Nam đã quên mất Du Dực là người đáng sợ như thế nào, hắn chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu là phải lấy tiền từ Thanh Ti, chỉ cần có tiền, hắn có thể thoát khỏi cuộc sống khổ sở hiện tại, có thể một lần nữa được như xưa.
Con người hắn là thế, mặc dù tứ chi đầy đủ, khoẻ mạnh, nhưng lại không thể chịu khó chịu khổ. Cho dù có người giới thiệu công việc cho hắn, hắn cũng không chịu đi, hắn ghét cảnh phải chịu khổ sở vất vả nên thà đi ăn xin chứ không đi làm. Hiện giờ nhìn thấy Thanh Ti thế này thì ngay cả chuyện ăn xin hắn cũng không muốn làm nữa.
Thanh Ti ôm cánh tay Nhạc Thính Phong, hung dữ nói: “Ông tránh ra, ông mới không phải ba tôi, ông là đồ lừa đảo, đồ lừa đảo!”
Cô bé còn lâu mới nhận lại người ba này, cô bé sẽ không để ông ta chạy tới phá hoại cuộc sống hạnh phúc của gia đình cô bé hiện giờ, cũng sẽ không để hắn tiếp tục khiến mẹ cô bé tổn thương lần nữa.
Thanh Ti đã trải qua quá khứ đáng sợ ấy nên cô bé càng thêm sợ hãi cuộc sống hiện giờ của mình sẽ biến mất, lại càng sợ hãi cảnh mình và mẹ mình phải quay lại những tháng ngày trước kia.
Yến Tùng Nam chỉ vào bản thân: “Ta là ba của con, sao con có thể ngại bần yêu phú như vậy. Người xưa có nói không chê cha nghèo, không chê mẹ xấu, thế mà con đến cha mình cũng không chịu nhận, con để ý…”
...