Chương 1985: Trần Phong, Em Thích Anh


...

Có người nói: “Dám động vào chị dâu của bọn tao, chúng mày chán sống rồi à?”

Những tên lưu manh thấy bọn họ mặc quân phục thì đã không dám xông lên đánh rồi, phản ứng đầu tiên là chỉ muốn chạy trốn. Vì thế chỉ sau vài phút, bọn chúng đã nằm rạp trên đất.

Đám anh em của Trần Phong tuy chỉ là lính hậu cần nhưng thường xuyên huấn luyện, sức chiến đấu cực kì tốt.

Đánh xong, bọn họ cũng không nói gì mà chỉ đứng yên nhìn đôi nam nữ đang ôm lấy nhau.

Vương Thu Vũ khóc rất thảm thiết, phát tiết hết mọi sợ hãi trong lòng ra. Ôm chặt Trần Phong, nghe giọng của anh, sự tuyệt vọng mới dần dần biến mất. Tiếng khóc của Vương Thu Vũ dần nhỏ lại, cuối cùng trở thành thút thít. Trần Phong nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Là anh không tốt, anh quá khốn nạn. Hôm qua… anh không nhận được tin nhắn và điện thoại của em. Nếu hôm qua anh nghe điện thoại thì hôm nay em cũng sẽ không bị bọn chúng bắt đi…”

Trần Phong nhận hết mọi lỗi lầm về mình. Nhìn vết thương trên mặt cô, nhìn cô khóc cực kỳ đau lòng, anh chỉ hận không đánh chết được Tôn Khải, càng hận mình hôm qua không nghe điện thoại của cô, còn tỏ ra giận dỗi nữa.

Nếu anh có thể sớm bày tỏ tâm ý của mình với cô, dù có bị từ chối, dù cô không tiếp nhận thì cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.

Vương Thu Vũ ngẩng đầu, che miệng Trần Phong lại rồi mới nói: “Anh nghe em nói đã, anh đừng nói gì cả…”

Cả người Trần Phong run lên, chỉ khẽ nuốt nước bọt mà không dám động đậy gì.

Vương Thu Vũ khóc cực kỳ thảm thiết, đôi mắt sưng đỏ lên, mặt đầy nước mắt, trên má còn có bùn đất, bị nước mắt chảy qua nên giờ nhoe nhoét những vết lấm bẩn, nhìn cực kỳ chật vật.

Nhưng mà, đôi mắt cô lại sáng hơn bất kỳ lúc nào. Cô nghiêm túc nhìn Trần Phong, chậm rãi nói: “Anh Trần Phong, em thích anh, rất thích… Em rất hối hận, chỉ vì rụt rè nên mới không dám nói cho anh biết…”

“Tối hôm đó, không phải em cố ý đâu… Em chỉ rút tay ra theo bản năng thôi, không phải em sợ người khác biết mà em cảm thấy ngượng. Hôm qua em đã suy nghĩ cả một đêm rồi nên hôm nay mới đi tìm anh. Em chỉ muốn nói cho anh biết là em thích anh, không ngờ lại xảy ra chuyện này…”

Vương Thu Vũ nói tới đây lại khóc. Hiện tại cô rất sợ, cô nắm chặt lấy quần áo của Trần Phong, sụt sịt nói bằng giọng mũi: “Em… bọn họ không chạm vào em, em… em vẫn còn trong trắng…”

Cả người Trần Phong cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc, anh không tin vào những gì mình vừa nghe được.

Vương Thu Vũ, cô ấy… cô ấy nói thích anh ư? Anh không nghe nhầm đấy chứ?

Trái tim càng lúc đập càng nhanh, mặt Trần Phong cũng càng lúc càng đỏ.

Vương Thu Vũ thấy Trần Phong không có phản ứng gì thì trái tim nặng nề, quả nhiên… anh ấy không thích mình?

Mấy người lính nghe thấy Vương Thu Vũ tỏ tình thì rất muốn hét ầm lên. Bọn họ chỉ hận không thể xông lên nói lời đồng ý thay Trần Phong.

...