Chương 1307: Anh sẽ chỉ làm em khóc ở nơi đó


...

Lúc nãy có vài lần Nhiếp Thu Sính muốn nói chuyện với Tô Ngưng Mi, nhưng cô thực sự xấu hổ, thực sự ngại ngùng, cũng không biết nên nói gì, thế nên cứ không dám mở lời.

Thế nhưng nghe những lời Hạ An Lan nói, trong lòng Tô Ngưng Mi vừa phấn khởi vừa dịu ngọt.

Cô nghĩ lại lúc nãy Nhiếp Thu Sính gọi cô là chị dâu, thực ra Tô Ngưng Mi vui lắm, vốn dĩ cô còn đang nghĩ bỗng nhiên lấy Hạ An Lan, không biết có hoàn toàn hòa nhập với nhà họ Hạ ngay lập tức được không.

Nhưng bây giờ xem ra, tất cả mọi người nhà họ Hạ đều cực kỳ tốt. Tất cả mọi thăng trầm trong cuộc đời trước đây của cô, có lẽ đều là bước đệm cho cuộc gặp gỡ với Hạ An Lan. Trước khi Thượng Đế đem thứ tốt nhất đến cho bạn, sẽ để bạn nếm trải mùi cay đắng của thế gian này trước, rồi đến lúc được hạnh phúc mới biết trân trọng hơn.

Hạ An Lan đưa tay ôm trọn lấy vòng eo của cô, trêu trọc nói: “Cô dâu mới nóng lòng muốn gặp bố mẹ chồng rồi đúng không?”

Tô Ngưng Mi đỏ mặt chọc anh một cái: “Này, anh quên lúc nãy đã hứa với Thanh Ti, không được bắt nạt em, không được làm cho em khóc.”

Hạ An Lan nhìn cô, nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Anh sẽ chỉ khiến em khóc ở một nơi.”

Tô Ngưng Mi tò mò, hỏi thêm một câu: “Nơi nào?”

Hạ An Lan bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười đó đặc biệt mờ ám, Tô Ngưng Mi bắt đầu hối hận vì câu hỏi vừa rồi của mình.

Cô nghe thấy, đôi môi Hạ An Lan áp sát vào vành tai cô, nói: “Trên giường!”

….

Thứ hai lên lớp, Lộ Tu Triệt đến sớm hơn cả Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong nhìn thấy cậu bạn đã ngồi sẵn đó, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đến sớm thế?”

Lộ Tu Triệt cười nói: “Ừ, sáng nay tự nhiên không ngủ được, ở nhà cũng chẳng có việc gì, ăn sáng xong liền đi luôn.”

“Thật là hiếm có.” Nhạc Thính Phong nhướng mày, Lộ Tu Triệt cũng có lúc không ngủ được cơ đấy.

Nhạc Thính Phong ngồi xuống, lấy bài tập hôm thứ sáu tuần trước ra, đang định nộp cho lớp phó học tập, thì Lộ Tu Triệt ở bên cạnh nói: “Ấy, từ từ đã, cho tớ chép cái nào.”

Nhạc Thính Phong kinh ngạc nhìn bạn, Lộ Tu Triệt chủ động đòi chép bài? Ôi, hôm nay có gì đó không bình thường.

“Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện chép bài tập về nhà?”

Lộ Tu Triệt nhún vai: “Không có việc gì làm, nhàm chán quá, đến sớm mà, tìm thứ gì đó để làm.”

Bài tập thầy giáo ra từ thứ sáu tuần trước, Lộ Tu Triệt giở vở của Nhạc Thính Phong ra, vừa nhìn đã thấy đau đầu. Cậu cảm thấy cho dù chỉ cần chép lại, cậu cũng chưa chắc đã chép đúng.

Thế nhưng đã nói thế rồi, không chép thì biết sao, cậu đành phài cứng đầu cứng cổ cầm bút lên.

Thế nên tiếp đó, Lộ Tu Triệt vừa chép vừa hỏi.

“Ê, Nhạc Thính Phong, chỗ này viết cái gì vậy?”

“Chỗ này cậu viết nghệch ngoạc quá, tớ chẳng nhìn ra, cậu bảo sao bài này rắc rối vậy?”

“Ôi trời, đáp án là 0 à? Thật á? Không phải chứ, là 0, thì còn phải tính làm gì?”

“Nhạc Thính Phong, cậu xem xem, tớ chép sai rồi à?”

Mặc dù Lộ Tu Triệt cứ không ngớt phàn nàn ở bên tai, nhưng hôm nay Nhạc Thính Phong cũng nhẫn nại một cách hiếm có, cậu trả lời tất cả các câu hỏi của bạn.

Cuối cùng, Lộ Tu Triệt cũng chép xong bài tập toán trước khi vào học. Cậu đưa vở cho Nhạc Thính Phong, “Ôi mẹ ơi, bài tập toán khó hơn tiếng Anh nhiều, thật sự không biết bình thường làm sao cậu học nổi.”

Nhạc Thính Phong nộp bài tập của hai đứa cho lớp phó học tập, sau đó nói: “Trước khi cậu đi học thuộc tiếng Anh, cũng nghĩ rằng đó là một việc khó hết sức, nhưng sự thật là cậu đã làm được rồi, không phải sao?”

Lộ Tu Triệt sững sờ, cậu biết Nhạc Thính Phong có ý gì.

...