...
Sau khi nói xong, mọi người lục tục rời đi, Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn nhà xa nhất nên đã đi trước rồi. Mạnh Hoành thu dọn đồ đạc xong xuôi cũng đi rồi, chỉ còn lại ba người Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt và Lâm Trầm.
Nhạc Thính Phong hỏi Lâm Trầm: “Hôm nay cậu không về nhà sao?”
Lâm Trầm lắc đầu: “Tớ không về.”
Lộ Tu Triệt cười nói: “Ở đây tớ còn hai hộp mì ống, sắp hết hạn mất rồi, cậu ăn hộ tớ nhá. Đến mai tớ lại mang thêm đồ ăn tới thì hai hộp mì này sẽ bị bỏ xó mất, may có cậu ở lại, bằng không phải bỏ đi thì quá lãng phí.”
Lâm Trầm gật đầu: “Cảm ơn.”
Cậu đương nhiên biết Lộ Tu Triệt để mấy thứ này lại là để chiếu cố mình, sợ mình không có tiền ăn cơm.
Lộ Tu Triệt khoát tay: “Tớ còn phải đội ơn vì cậu đã hỗ trợ giải quyết mấy thứ này ấy chứ, bọn tớ đi trước đây.”
“Được.”
Nhạc Thính Phong nói: “Tạm biệt.”
Lâm Trầm: “Tạm biệt.”
Hai người đeo ba lô rời khỏi ký túc xá, sau khi đi ra, Lộ Tu Triệt thở dài, nhìn Nhạc Thính Phong, hai người lắc đầu rồi hướng về phía cổng trường. Đối với Lâm Trầm, bọn họ chỉ có thể dùng hết khả năng để chiếu cố tình huống của cậu ấy thôi, nhưng đây cũng không phải là biện pháp lâu dài được, dù sao vẫn còn ba năm học ở phía trước, không thể lần nào cũng có thể lấy cớ thích hợp như thế được. Huống chi bọn họ cũng chỉ vừa mới quen biết nhau, cũng không phải là đã thân quen, gia cảnh của Lâm Trầm như thế nào bọn họ cũng không hiểu rõ. Trước khi Lâm Trầm tự nói về hoàn cảnh của mình thì tốt nhất là bọn họ cũng không nên xen vào việc của người khác, Lâm Trầm là một người kiêu ngạo, nếu như không được cậu ấy cho phép mà đi rình mò chuyện nhà người ta thì chắc chắn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy. Nếu như có một ngày Lâm Trầm tự nguyện kể cho bọn họ biết chuyện của cậu ấy thì đến lúc ấy họ mới có thể nghĩ biện pháp giúp đỡ được.
Khi hai người đi tới cổng trường thì có rất nhiều học sinh đã rời đi nên lúc này cổng trường không còn quá đông nữa. Đúng lúc này họ gặp Lưu Tử Hiên – vị học trưởng đã náo loạn trên sân thể dục lần trước. Lưu Tử Hiên được người nhà tới đó, mẹ cậu ta ăn mặc sang trọng, quý phái trong một chiếc xe hơi đang mở cửa, Lưu Tử Hiên đang nói chuyện phiếm với mấy người ở trước xe, những người xung quanh đều đang tâng bốc cậu ta, dù sao thì nhà cậu ta cũng thuộc hạng có tiền. Vẻ mặt Lưu Tử Hiên có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không giấu được vẻ đắc ý nơi đáy mắt, cậu ta kiêu căng nâng cằm, khinh miệt nhìn mấy đứa bạn học đang vuốt mông ngựa xung quanh cậu ta.
Có người thấy Lộ Tu Triệt cùng Nhạc Thính Phong đi tới, vội nói với Lưu Tử Hiên một câu. Cậu ta quay đầu đối mặt với hai người bọn họ: “Ôi chao, đây không phải hai vị học đệ vô cùng trâu bò năm nhất sao? Lần trước tôi còn nhớ rõ là có ai đó nói là nhà hắn đầy tiền, đánh người cũng không sợ, bồi thường chút tiền là được, giờ sao nào? Có tiền như thế mà đến cái xe đến đón cũng không có à? Hai cậu định đi “căng hải” về nhà đó à?”
“Tử Hiên, lời mấy đứa này nói mà cậu cũng tin được sao? Mấy thằng nhóc tầm thường này mở mồm ra là nói dối, nhà nó mà có tiền ư? Đừng có đùa, người nhiều tiền hơn nhà nó cũng chả ít đâu.”
...