...
Vừa mới nhậm chức quả thật rất bận. Trước kia, khi chưa tiếp nhận anh không cảm thấy gì, nhưng sau khi nhậm chức xong mới biết chẳng bằng như làm nhiệm vụ lúc trước, ít ra lúc đó chỉ cần nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, còn những chuyện khác không cần phải nghĩ tới.
Nhưng sau khi làm Cục Trưởng, các công việc phức tạp kéo đến đồn dập, anh bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm.
Buổi tối khi về đến nhà, ăn liên tiếp mấy bát cơm mới có cảm giác mọi thứ đã bình thường trở lại.
Nhiếp Thu Sính nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, liên tục gắp thức ăn cho anh mà không hỏi một câu nào về công việc. Đợi khi anh ăn xong, lại cắt hai miếng dưa cho anh.
Đến khi trời tối lên giường cô mới hỏi: "Sao lại mệt thành thế này? Công việc rất bận sao?"
Du Dực ôm cô nói: "Vừa mới nhậm chức, nhất thời có hơi bận, qua vài ngày là sẽ ổn thôi, trưa mai anh nhất định sẽ về nhà ăn cơm với em và Thanh Ti."
"Anh bận thì đừng về nữa, chạy đi chạy về càng mệt hơn."
Du Dực hôn lên trán cô: "Về gặp hai mẹ con em anh mới đỡ, chứ ở trong cục chỉ thấy mệt thôi hơn. Em yên tâm, chỉ hai ngày này thôi, mới vừa làm xong thủ tục bàn giao nên có một số việc anh chưa quen lắm, nhưng sẽ ổn nhanh thôi. Đúng rồi, tiệc rượu anh đã đặt xong, vào ngày kia, thứ bảy."
Nhiếp Thu Sính nằm trên ngực anh nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, em... chưa từng tiếp xúc với nhiều người bên ngoài, em sợ sẽ không giao tiếp được với họ."
Du Dực cười, nâng mặt cô lên hôn một cái: "Vợ ngốc, em không cần suy nghĩ đến việc giao tiếp với họ thế nào, đến lúc đó họ phải nghĩ cách nịnh bợ em mới đúng, dù sao em cũng là vợ của cấp trên họ mà, tại sao phải đi để ý đến suy nghĩ của họ chứ?"
"Được, em biết rồi."
Cô nhìn thời gian đã hơn 10 giờ, nói: "Ngủ đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm đi làm nữa."
Đèn trong phòng đã tắt, trời đêm nay hơi tối, mặt trăng trốn sau những đám mây đen, không có trăng, ánh sáng trong phòng trở nên tối tăm.
Không bao lâu sau, trong bóng tối vang lên tiếng tiếng thở dốc của Nhiếp Thu Sính: "Đừng quậy nữa, anh mệt rồi mau ngủ đi!"
"Bởi vì mệt nên mới càng muốn tìm sự an ủi và trị liệu trên người em... chỉ một lần thôi được không?"
"Du Dực... "
"Anh đây, em có thích như vậy không?"
Nhiếp Thu Sính phản kháng vô hiệu, cuối cũng phải chiều theo ý anh.
Tiếng rên rỉ vụn vặt vang lên trong phòng, nhiệt độ trong phòng tăng lên lúc nào không hay, trên giường có hai bóng người đang quấn quýt vào nhau.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Thu Sính thở dốc nói: "Du Dực, anh là tên lừa gạt, không phải anh nói... chỉ một lần thôi sao?"
"Ừ, chỉ một lần... nhưng lần này... vẫn chưa kết thúc mà..."
"Đáng ghét!"
...
Trời sáng, Du Dực thức dậy với tinh thần sáng khoái, làm gì còn mệt mỏi như tối qua nữa.
Anh mua xong bữa sáng, đi đến bên giường, hôn Nhiếp Thu Sính vẫn còn đang ngủ say, "Bữa sáng anh đã mua xong rồi, anh để ở trên bàn, lúc em dậy nếu bữa sáng nguội thì nhớ hâm nóng lại nhé... "
Nhiếp Thu Sính làu bàu một tiếng, sau đó lật người tiếp tục ngủ.
Du Dực nhìn thấy những vết hôn trên cổ cô, trên mặt chợt nóng bừng, vuốt vuốt mũi, đắp chăn cho cô rồi mới rời đi.
Buổi sáng đi đến cục làm việc, mọi người nhìn thấy anh đều nghĩ, nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Cục Trưởng kìa, quả nhiên thăng chức kết hôn rồi, tâm trạng tốt đến lạ thường.
Nhưng hôm nay anh vừa vào đến phòng làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống đã có một người phụ nữ xông vào.
Mở miệng gào lên với anh: "Du Dực, anh biết tôi thích anh phải không? Anh biết điều đó tại sao không nói tiếng nào với tôi mà lại đi kết hôn? Anh xem tôi là gì?
...