...
"Anh không làm bất cứ cái gì, vậy anh dựa vào đâu mà chỉ trích tôi, dựa vào đâu mà trách móc con gái tôi học hành không giỏi giang? Con gái của tôi rất tốt, không cần anh đếnđây giảng đạo lý.”
Nhiếp Thu Sính kéo Thanh Ti về sau lưng, cô hoàn toàn không sợ Yến Tùng Nam. Có rất nhiều chuyện chính là như vậy, trước khi làm thì lòng tràn đầy sợ hãi, nghĩ đến kiểu gì cũng thấy khó, nhưng một khi đã làm rồi thì mới phát hiện ra, khi đã vượt qua khó khăn rồi, chỉ cần không sợ hãi thì đều có thể thực hiện được.
Yến Tùng Nam kinh ngạc nhìn Nhiếp Thu Sính, hắn bỗng nhiên phát hiện ra người phụ này hoàn toàn không giống với trong ấn tượng của hắn. Hắn không có nhiều ký ức về Nhiếp Thu Sính, chỉ cảm thấy cô lớn lên thật xinh đẹp, chỉ tiếc là tính tình thật thà chất phác, không có văn hoá, cũng không phóng khoáng!
Nhưng hiện tại, một câu của cô còn nhiều hơn số từ hai người từng nói chuyện trong suốt thời gian qua cộng lại.
Lại nhìn đến gương mặt cô, mặc dù bị nghèo khó làm hao mòn khiến khí sắc không tốt, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, khuôn mặt này, dù ở bất cứ nơi nào cũng phải khẳng định một câu: Đẹp!
Lòng Yến Tùng Nam bỗng nhiên thấy rất ngứa ngáy, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại là vợ mình, tại sao hắn lại không cần chứ? Về sau, đưa cô vào thành, chuẩn bị một cái phòng nhỏ lặng lẽ bao dưỡng, lại cho cô ăn ngon mặc đẹp, mặc dù không có danh phận đàng hoàng nhưng khẳng định cô vẫn sẽ đồng ý.
Yến Tùng Nam tưởng tượng như vậy, ánh mắt nhìn Nhiếp Thu Sính cũng thay đổi, hoàn toàn không thèm nghĩ xem suy nghĩ của mình có bao nhiêu khốn nạn, hắn ta nói một cách hợp tình hợp lý: “Tôi đi lâu như vậy không về, há chẳng phải vì kiếm tiền cho gia đình sao?”
Nhiếp Thu Sính cười lạnh: “Kiếm tiền cho gia đình? Nếu anh mang về nhà dù chỉ một đồng tiền, tôi cũng tính là anh kiếm tiền cho gia đình, nhưng mà anh thấy mình đã từng làm vậy sao?”
Khoé miệng Yến Tùng Nam run rẩy, hoàn toàn không biết trả lời thế nào. Những ngày hắn ở trong thành so với ngày còn ở nông thôn quả thực là thiên đường so với địa ngục, cho tới bây giờ hắn cũng không hề quan tâm xem mẹ con Nhiếp Thu Sính sống thế nào, cho nên đương nhiên cũng chưa từng mang về một đồng tiền nào.
Ngay lúc Yến Tùng Nam đang mặt đỏ tía tai, Yến Như Kha bước vào: “Anh...”
Yến Tùng Nam đột nhiên nhận ra, Nhiếp Thu Sính là đang doạ hắn, há mồm mắng: “Người đàn bà đê tiện này, cô còn có mặt mũi cãi lại sao? Tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu. Hôm trước cô tới thị trấn làm gì, cô đi gặp tình nhân còn dẫn con gái tôi theo, cô nghĩ rằng tôi sẽ không ly hôn với cô sao? Cô dám chọc giận tôi, tôi lập tức đuổi cô khỏi Yến gia.”
Nhiếp Thu Sính cười lạnh, hắn ta ở bên ngoài đều có cả vợ và con gái, vậy cô thật sự có cơ hội sao?
Cô châm biếm một tiếng: “Được, vậy ly hôn đi! Nhiều năm như vậy, tôi cũng đâu có khác gì goá phụ đâu.”
Yến Tùng Nam chỉ muốn doạ nạt Nhiếp Thu Sính một chút, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại đồng ý nhanh như vậy, điều này hoàn toàn không giống với những gì hắn từng nghĩ.
Hắn sửng sốt một chút rồi giận tím mặt: “Cô nói gì? Tôi thấy cô là loại mặt dày, cô thực sự cho rằng tôi không dám đánh cô sao?”
Yến Như Kha một bên thêm dầu vào lửa: “Anh, ly hôn với cô ta đi, đuổi cô ta đi luôn, loại phụ nữ thế này cho ở nhà chúng ta làm gì?”
Nó rất mong được nhìn thấy bộ dạng chật vật của Nhiếp Thu Sính khi bị đuổi ra khỏi nhà. Nếu Nhiếp Thu Sính rơi xuống giếng, Yến Như Kha nhất định sẽ không ngần ngại bỏ thêm đá.
Mục đích Yến Tùng Nam trở về không phải là muốn ly hôn với Nhiếp Thu Sính mà là muốn dẫn cô giao cho nhà họ Diệp xử lý, bởi Diệp Linh Chi nói, nếu bọn họ ly hôn không phải đồng nghĩa với việc cô ta là gả cho người đàn ông đã có vợ sao, điều này sẽ khiến cô ta rất mất mặt.
Kỳ thật, Yến Tùng Nam cũng rất buồn bực, vì sao người Diệp gia nhất định phải gặp Nhiếp Thu Sính?
...