...
Từ sau khi con trai chơi với nó, đã bắt đầu thay đổi, thay đổi với người ba như hắn càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng không thân thiết, ngược lại quan hệ với người nhà họ lại tốt như vậy.
Nhạc Thính Phong thằng nhóc này, chắc chắn bụng dạ khó lường.
Lộ Hướng Đông cảm thấy bản thân dù cho có vấn đề đi nữa, nhưng giữa cha con, làm gì có thù chứ. Nếu không có người ly gián, quan hệ của hắn với con trai cũng không thể đột nhiên tệ như vậy. Trước đây không phải đều như vậy sao, nhưng sau khi quen với Nhạc Thính Phong, đã bắt đầu từ từ thay đổi.
Lộ Hướng Đông hoàn toàn quên rằng, ban đầu chính hắn là người cực kỳ ủng hộ con trai thân thiết với Nhạc Thính Phong.
Hắn vừa nghĩ thế, liền cảm thấy, một giây một phút cũng không đợi được, hắn đứng phắt dậy ra ngoài. Hắn không lập tức chạy đến gõ cửa phòng Lộ Tu Triệt, mà chạy ra ngoài trước, nhìn xem phòng của con trai còn sáng đèn không.
Lộ Hướng Đông nhìn thấy đèn vẫn sáng, bấy giờ mới chạy đi gõ cửa.
Lộ Tu Triệt đang làm một thí nghiệm Vật lý, lần thi cuối kỳ này, không thi môn Vật lý, nhưng thầy giáo vẫn dành cho họ một số thí nghiệm nhỏ.
Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu còn đang nối mạch điện.
Giờ này dám gõ cửa, cậu không cần nghĩ cũng biết là ai, thế nên vốn không thèm để ý. Cậu nghĩ rằng cậu không mở cửa, ba cậu đợi một lúc rồi sẽ đi thôi.
Nhưng không ngờ đợi một lúc lâu sau ba cậu vẫn tiếp tục gõ, “Con trai, ba biết con vẫn chưa ngủ, con mở cửa cho ba có được không?”
Ngoài cửa truyền đến giọng của ba cậu, Lộ Tu Triệt thở dài, đành đứng dậy.
Sau khi mở cửa, cậu không tránh ra, mà đứng chặn ngay cửa, “Chuyện gì?”
Lộ Hướng Đông nghiêm túc nói: “Tiểu Triệt, bây giờ ba muốn nghiêm túc nói chuyện với con một chút.”
Lộ Tu Triệt có hơi mất kiên nhẫn: “Con rất bận, cũng trễ rồi, ba đi ngủ đi.”
Cậu giơ tay định đóng cửa, nhưng bị Lộ Hướng Đông ngăn lại: “Con trai, ba thật sự có chuyện muốn nói đàng hoàng với con, ba cảm thấy hai chúng ta thiếu sự tâm sự.”
“Vậy sao? Nhưng con cảm thấy không cần, con đang bận, xin ba đừng quấy rầy con.”
Lộ Hướng Đông thấy con trai không muốn để hắn vào, nói: “Con trai, bây giờ con còn nhỏ, không phân biệt được người bên cạnh là tốt hay xấu, con đừng để bị một vài người che mắt.”
Sắc mặt Lộ Tu Triệt trầm xuống: “Rốt cuộc ba muốn nói gì?”
“Con trai, ba cảm thấy sau này con nên ít tiếp xúc với Nhạc Thính Phong sẽ tốt hơn. Con xem con bị nó khiêu khích, đến cả ba cũng không thân thiết nữa.”
Lộ Tu Triệt thở dài: “Đủ chưa?”
“Con trai con phải nghe ba, ba nói tất cả đều vì tốt cho con?”
Lộ Tu Triệt rất tức giận, nhưng cậu cảm thấy nổi giận với ba cậu thật sự rất lãng phí, “A, vì tốt cho con... Ba đúng là vì tốt cho con, con biết vì sao ba không muốn con tiếp cận Nhạc Thính Phong, vì bản thân ba đang chột dạ, vì người ta đã làm hết những chuyện mà một người ba như ba nên làm rồi, chẳng qua ba chỉ đang sợ hãi mà thôi.”
Một người chột dạ, sợ hãi, lại không chịu tìm nguyên nhân của chính mình, mà lại đẩy trách nhiệm lên người khác, vì bản thân người đó vốn không muốn thừa nhận cái sai của bản thân.
Lộ Tu Triệt bình tĩnh nói: “Con đã lớn rồi, con không còn là đứa trẻ chẳng biết gì trước kia nữa. Ba là ba của con, con luôn rất tôn trọng ba, nhưng, sự tồn tại của ba, ba có còn quan tâm đến con không, với con mà nói đều không quan trọng nữa, vì con biết, không có ba, con vẫn có thể trưởng thành rất tốt, nói cách khác, không có ba, con có thể trở nên càng tốt đẹp hơn.”
...