...
Vốn muốn âm thầm rời đi vào buổi tối, nhưng giờ Yến Như Kha lại đến - giống như đang đề phòng trộm cướp nhìn chằm chằm hai mẹ con cô, cô và Thanh Ti không ngủ, nó cũng không ngủ. Thanh Ti mới có mười tuổi, sinh khí tràn trề, mặc dù đã rất buồn ngủ nhưng cũng không có ý định đi ngủ.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính vô cùng sốt ruột nhưng cũng không để lộ ra trên mặt, cô mặc kệ Yến Như Kha, ôm Thanh Ti đi ngủ: “Ngủ thôi, mẹ ở đây rồi.”
Thanh Ti lo lắng, kéo tay cô, kêu: “Mẹ...”
“Không sao, con cứ ngủ đi.” Nhiếp Thu Sính cúi đầu nhẹ hôn lên trán con gái. Dưới ánh đèn, cảnh tượng hai mẹ con âu yếm rúc vào nhau kia vô cùng ấm áp, tươi đẹp, nhưng Yến Như Kha thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng. Nó không rõ tại sao anh trai mình lại nhất định phải dẫn bọn họ theo?
Nó không dám ngủ, nó phải thức để canh hai mẹ con Nhiếp Thu Sính. Anh trai nói, nếu nửa đêm bọn họ chạy mất thì ngày mai sẽ không dẫn nó vào thành. Yến Như Kha nằm mơ cũng muốn vào thành sinh sống, cơ hội tốt như vậy, nó sẽ không bỏ qua đâu.
Nhiếp Thu Sính tuy từ từ nhắm hai mắt nhưng cũng vẫn chưa ngủ, cô lắng nghe động tĩnh của Yến Như Kha cũng biết nó chưa hề ngủ, trong lòng cô vô cùng sốt ruột, cô nên làm sao bây giờ? Không lẽ thật sự cứ thế mà chờ đến bình minh rồi bị Yến Tùng Nam dẫn vào thành sao?
...
Đêm khuya, một chiếc xe việt dã chạy trên con đường xóc nảy, trên xe toàn là bụi đất, bẩn đế nỗi không thế nhìn thấy màu sắc nguyên bản của nó nữa. Người lái xe - hốc mắt hồng đỏ, khắp nơi đều là tơ máu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, hoàn toàn không có dấu hiệu mỏi mệt, giống như hai ngọn lửa đang hành quân trong đêm tối, chỉ cần liếc mắt một cái cũng cảm thấy đơn độc. Trên đường, ngoài ánh đèn xe, chung quanh đều tối đen như mực, đừng nói tới đèn đường, ngay cả một ánh sáng ở phía xa xa cũng không hề có.
Với tình trạng giao thông thế này, người thường chắc chắn phải lái vô cùng cẩn thận nhưng đằng này anh lại lái xe rất nhanh, giống như không hề có một chút sợ hãi về việc không may gặp tai nạn. Một lát sau, anh dừng xe lại, lấy ra một bình nước quân dụng, uống hai hớp rồi lại mở bàn đồ ra nhìn, lẩm bẩm: “Dựa theo lộ trình thì chờ đến lúc bình minh, khoảng chừng lúc đó... là có thể đến nơi rồi.”
Người đàn ông này chính là Du Dực, từ bệnh viện ở Thủ đô chạy trốn, vết thương của anh giờ không thích hợp để đi máy bay, đi tàu hoả lại phải chờ đợi mất thời gian, vì thế anh nhanh chóng tìm bạn bè, mượn một chiếc xe, một đường lái xe trực tiếp tới đây.
Dọc đường đi, anh gần như đều ở trên xe, mang tất cả thời gian có thể lái xe tới. Du Dực cũng không rõ vì lí do gì, anh chỉ cảm thấy mình phải trở về, nhất định phải trở về. Anh muốn gặp lại người phụ nữ ấy, người phụ nữ khiến cho lòng anh mềm lại, người phụ nữ khiến cho anh sẵn sàng trả giá tất thảy vì cô.
Du Dực cảm thấy mình sắp biến thành ma rồi, không thể khống chế được bản thân nữa, chỉ nghĩ phải nhanh hơn, sớm hơn nữa gặp được cô.
Anh liếc mắt nhìn bầu trời, chỉ thấy bầu trời đen kịt, không có lấy một tia sáng, trong không khí hơi ẩm càng lúc càng nặng, có lẽ sắp có mưa to. Anh chỉ biết một điều, trước khi trờ mưa to, anh phải nhanh chóng tới thôn nọ, nếu không chỉ cần trời mưa một chút, con đường này sẽ càng khó đi hơn.
...
Đến nửa đêm, Nhiếp Thu Sính đã bắt đầu mệt rã rời, một tiếng sấm rền vang khiến cô bừng tỉnh, cô giật mình một cái rồi ngồi dậy. Cô lập tức liếc mắt nhìn Thanh Ti, con gái vẫn đang ngủ say vô cùng ngoan ngoãn. Cô lại liếc nhìn sáng Yến Như Kha đang gật gù buồn ngủ trên chiếc giường nhỏ cách đó không xa. Nhiếp Thu Sính vốn đang có chút kích động, bỗng nhiên lại lập tức trở nên bình tĩnh. Không lâu sau, cô nghe được tiếng mưa rơi ầm ầm ngoài cửa.
...