Chương 1733: Tất cả các người đều nợ tôi


...

Dư Viễn Phàm phẫn nộ gào thét: “Nhà họ Lộ nhiều tiền như vậy, nuôi thêm một đứa cháu như tôi thì làm sao? Lộ Tu Triệt từng là một tên phế vật như thế, không phải các người vẫn nuôi dưỡng nó bao nhiêu năm như vậy sao? Tôi cam đoan, chỉ cần ông cho tôi trở về, tôi nhất định sẽ làm tốt hơn nó nhiều.”

Bà Lộ thấy Dư Viễn Phàm quả thật giống như mãnh thú phát cuồng, bà sợ tới mức vội vàng nắm chặt tay của Lộ lão gia, đứa trẻ này tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy chứ?

Bà thử trấn an Dư Viễn Phàm: “Con à, con... Con đừng vội...”

Vẻ mặt Dư Viễn Phàm có chút dữ tợn: “Không vội, các người thì không vội rồi, nhưng các người có lo lắng cho tôi không? Các người có biết rốt cuộc tôi phải sống trong cuộc sống thế nào không? Các người không biết đúng không?”

Lộ lão gia vỗ vỗ tay bạn già của mình, quay đầu lạnh mặt nhìn Dư Viễn Phàm: “Cậu cảm thấy rằng nhà họ Lộ chúng tôi nợ cậu sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Các người đều là bậc trưởng bối của tôi, các người chẳng lẽ không cần phải có trách nhiệm với tôi sao? Không nên nuôi dưỡng tôi hay sao?”

Lộ lão gia lắc đầu, loại thái độ đương nhiên kiểu này, thật sự là...

“Đầu tiên, chuyện cậu có phải là con cháu nhà họ Lộ chúng tôi hay không còn chưa hoàn toàn xác định. Tiếp theo nữa, cho dù có là vậy thật, nhà chúng tôi thật sự nợ cậu sao? Chẳng lẽ không phải là do mẹ cậu dẫn cậu ở bên ngoài trốn tránh suốt mười mấy năm, không để cậu lộ diện hay sao?”

“Tôi...”

Lộ lão gia nâng tay, bảo cậu trước hết đừng nói gì cả: “Nếu năm đó mà Dư Mộng Nhân sinh ra cậu rồi đem cậu trả về đây, như vậy không ai có thể phủ nhận thân phận của cậu. Nhưng chính dã tâm của Dư Mộng Nhân đã huỷ hoại cậu. Người nợ cậu, không phải nhà họ Lộ mà chính là mẹ ruột của cậu!”

“Nhưng mà... Chuyện này cũng không thể nói là các người không có chút trách nhiệm nào được. Đúng vậy, mẹ tôi là vì dã tâm của bà ta. Nhưng trước kia các người không biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng giờ các người biết rồi, các người nên, nên.. đón tôi khỏi bà ta... nên...”

“Câm mồm, mày nhìn lại bộ dạng hiện tại của mày đi. Thân phận của mày là cái gì chứ? Mày có tư cách gì mà ở trước mặt tao hô to gọi nhỏ, hả?”

Lộ lão gia quả thật là không nghe nổi nữa, xem ra, trong lòng Dư Viễn Phàm, tất cả mọi người đều nợ cậu ta, cậu ta không hề sai phạm ở đâu hết, người ta phải tới cứu cậu ta.

Đúng vậy, nếu cậu ta thật sự là con cháu nhà họ Lộ thì nhà họ Lộ phải cho cậu ta một cuộc sống yên ổn chứ.

Nhưng mà, ông chính xác là đang muốn làm gì vậy?

Dư Viễn Phàm đi theo Dư Mộng Nhân nhiều năm như vậy, dã tâm của Dư Mộng Nhân, kỳ thật làm sao có thể là loại bình thường được chứ? Cậu ta dám một thân một mình đi vào nhà họ Lộ, điều này đã đủ để chứng minh dã tâm của cậu ta rồi.

Hơn nữa, nếu như trước đây cậu ta chưa từng thấy sự thật thì ít nhất cậu ta vẫn còn duy trì tâm tình bình thản được, nhưng đến khi cậu ta chân chính nhận ra rằng cái gọi là phú quý rốt cuộc là thế nào.

Cậu ta lại càng muốn nhiều hơn nữa. Dã tâm và sự tham lam vốn ẩn sâu trong tâm can giờ rốt cuộc lại càng không thể kiểm soát nổi.

Những gì mà hiện giờ Dư Viễn Phàm đang nói và những gì cậu ta sẽ thật sự làm trong tương lai, Lộ lão gia dám cam đoan rằng chúng hoàn toàn trái ngược.

Dư Viễn Phàm ý thức được rằng vừa rồi bản thân có chút mất khống chế, vội vàng giải thích: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu chỉ... Cháu chỉ sốt ruột thôi...”

Bà cụ vội chìa tay kéo kéo bạn già của mình: “Ông à, hai chúng ta ra ngoài một chút đi, tôi có mấy lời muốn nói với ông.

Lộ lão gia gật đầu, đứng lên, cùng bà cụ đi ra ngoài cửa.

Trong lòng Dư Viễn Phàm sốt ruột, do dự một lúc, cậu rón rén tới cạnh cửa, cậu muốn nghe thử xem rốt cuộc bọn họ đang nói gì.

Bà Lộ nói: “Đứa bé này, trong lòng nó quá mê muội rồi...”

Giọng nói của Lộ lão gia đè ép lửa giận vang lên: “Tình trạng của cậu như vậy, hoàn toàn không thể bước chân vào nhà họ Lộ được đâu.”

“Đúng vậy, nó như thế này, nhất định là không thể để nó vào nhà họ Lộ được, nếu không, chưa biết chừng nó có thể khiến Tiểu Triệt bị thương...”

...