Chương 1234: Cậu chỉ là một học sinh rất bình thường


...

Ông Lộ gật đầu: “Đúng là anh ta gọi, tám phần là có chuyện muốn nhờ ba giúp nên mới muốn báo tin cho ba.”

“Hừ, ban ơn lấy lòng… Thư viện trường đang cần tuyển người, con thấy thầy ấy rất thích hợp đấy.”

Ông Lộ ngẫm lại, giáo viên của con như thế quả đúng là không tốt lắm, quá thích chơi tâm kế: “Con nói rất đúng…”



Nhạc Thính Phong ném cha con nhà họ Lộ ra sau đầu, vội vàng chạy tới đón Thanh Ti rồi cùng về nhà.

Rời khỏi Lạc Thành, rời khỏi nơi mình lớn lên từ nhỏ, mấy ngày này Nhạc Thính Phong cũng không có gì không thích ứng được, ngược lại rất thích cuộc sống này. Ở trường học, không có ai chú ý tới cậu, không ai biết nhà cậu làm gì, cậu chỉ là một học sinh rất bình thường.

Cuộc sống đơn giản, hai điểm một đường, đến trường, về nhà.

Không cần nghĩ những chuyện linh tinh khác, chỉ cần đi học chăm chú nghe giảng, về nhà làm bài tập thầy cô giao, ngoài ra chẳng còn gì khác.

Rời khỏi nơi đó, Nhạc Thính Phong cảm thấy mình được giải thoát rất nhiều.

Thanh Ti hỏi cậu: “Anh Thính Phong, anh đã nói chuyện với bạn cùng bàn chưa? Tuần sau có đi dự sinh nhật anh ấy không?”

Nhạc Thính Phong nói với cô bé: “Không đi, cậu ta nói là nhớ lầm ngày, tuần sau không phải sinh nhật cậu ta đâu. Nhưng cuối tuần này, anh sẽ đến nhà cậu ấy chơi.”

“A… Cuối tuần này anh không ở nhà sao, vậy anh có thể đưa em đi cùng không?” Thanh Ti vừa nghe đã cảm thấy mất mát.

Nhạc Thính Phong nghe thấy sự luyến tiếc trong lời của cô bé, có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Cái này, hay là chờ anh tới nhà họ chơi, xem bên đó thế nào, dù sao anh cũng là lần đầu tới mà.”

Thanh Ti gật đầu: “Vâng, thế cũng được…”

“Lần sau anh đi sẽ đưa em đi cùng.”

“Vâng…”

Nhạc Thính Phong biết Thanh Ti không vui lắm, cậu muốn an ủi cô bé nhưng lại không biết phải nói gì.

Cậu đi tới cửa hàng trà sữa mua hai cốc trà sữa mà Thanh Ti thích, đến lúc này, rốt cuộc cô bé mới lộ ra vẻ tươi cười.

Cậu xoa xoa tóc cô bé: “Đừng giận nhé, được không, anh hứa sẽ về sớm, anh chỉ đi một ngày thôi, được không nào?”

Thanh Ti gật đầu: “Vâng…”

“Đi thôi, về nhà.”



Buổi chiều, Nhạc Thính Phong đến trường nhưng không thấy Lộ Tu Triệt. Cậu tưởng cậu ta đi muộn, nhưng hết tiết thứ nhất mà vẫn không thấy người đâu. Xem ra, chiều hôm nay, Lộ Tu Triệt không đi học rồi.

Nhạc Thính Phong đoán, có lẽ là bởi vì Lộ Tu Triệt bị thương ở mắt nên ba cậu ta bắt cậu ta ở nhà dưỡng thương.

Nhớ tới vết thương của Lộ Tu Triệt, trong lòng Nhạc Thính Phong có một chút áy náy, nhưng cậu không hối hận.

Tiết thứ hai là tiết tiếng Anh, Nhạc Thính Phong đang bị giáo viên gọi đứng dậy đọc từ đơn thì Lộ Tu Triệt nhắn tin tới, cũng may mắn là cậu để chế độ yên lặng nên không bị ai nghe được.

Sau khi ngồi xuống, Nhạc Thính Phong liền mở đọc qua nội dung tin nhắn.

Quả nhiên, Lộ Tu Triệt nói rằng ba cậu ta không cho cậu ta đi học, bảo cậu ta ở nhà dưỡng thương hai ngày.

Nhạc Thính Phong tùy tiện nhắn trả lời: “Dưỡng thương cho tốt.”

Lộ Tu Triệt nhìn thấy bốn chữ này thì thầm mắng một câu, mẹ kiếp!

Thằng nhóc này còn có mặt mũi nói như thế. Nếu không phải vì cậu ta thì cậu đâu phải trốn trong nhà, không thể đi ra ngoài chứ?

Ngón tay cậu nhanh chóng đánh một hàng chữ: “Nhạc Thính Phong, cậu nghĩ tới vết thương trên mặt tôi, cậu có thấy đau lòng không?”

Ngay sau đó cậu lại nhận được tin trả lời, trên đó viết: “Cậu bị thương chứ có phải tôi đâu, là cậu đau chứ tôi đâu có đau?”

...