...
Sở Ninh Dực nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô là biết ngay cô quên chưa hỏi rồi.
“Nhưng mà chuyện này với chuyện ba mẹ em quen nhau thế nào thì có liên quan gì đến nhau đâu?” Thủy An Lạc thắc mắc.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, lại thờ ơ nói: “Anh tưởng em sẽ thấy tò mò chứ.”
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, đúng là cô khá tò mò, chỉ là quên hỏi mà thôi.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đang chơi với con tai, thấy lạ lạ.
“Em cứ nghĩ anh sẽ không thích trẻ con cơ.” Thủy An Lạc bĩu môi nói.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, “Đúng là không thích thật.”
Thủy An Lạc nhìn anh chằm chằm, rõ ràng là muốn nói anh gạt người ta.
“Không thích con của người khác, không có nghĩa là không thích con của mình.” Sở Ninh Dực bổ sung thêm một câu.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, nói trắng ra là Sở tổng có tiêu chuẩn kép đối với người.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cùng bị thương cho nên hai người có lý do suốt ngày ở lì trong nhà chơi với con.
Lúc gọi video call với Kiều Nhã Nguyễn, còn bị cô nàng trắng trợn khinh bỉ một chập.
“Hai vợ chồng mày thế này là đang dùng tiền tài của cách mạng chủ nghĩa làm những chuyện dung tục.” Kiều Nhã Nguyễn ôm di động ngồi trên giường đọc tiểu thuyết. Cô đặt laptop trên bàn để gọi video với Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cũng đặt laptop trên bàn. Lúc này anh Sở đang ở trong toilet cho nên Kiều Nhã Nguyễn mới dám phát ngôn như vậy thôi.
“Hứ, chị đây dung tục chỗ nào chứ.” Thủy An Lạc vừa nói vừa lên mạng tra tin tức về ba dượng mình. Cô phát hiện ra trong nước rất ít nơi có tin tức về ông, muốn xem thì phải vượt tường ra web nước ngoài mới có.
“Nói, hôm đó lão điên kia đến tìm mày đúng không. Anh ta còn bảo nếu nhớ đến mày nữa thì sẽ theo họ của mày luôn. Kết quả mày vừa mới đi một cái anh ta đã ton tót theo sau rồi.” Thủy An Lạc chép miệng nói.
Nghe thấy tên Phong Phong, Kiều Nhã Nguyễn theo bản năng nhìn về phía tấm chi phiếu đặt trên bàn, tấm chi phiếu hôm đó anh ta đã đưa cho cô.
Nhưng sau đó, anh ta cũng không xuất hiện nữa, như thể mọi lời cảnh cáo hôm đó đều chưa hề tồn tại vậy.
“Có quỷ mới biết anh ta đang làm gì?”
Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói, “Mẹ tao bảo, mấy ngày nữa sẽ đến An gia, tao cũng muốn đi.”
Thủy An Lạc giật mình, tò mò nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
“Nhà Anh Xinh Trai á?”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Mẹ tao bảo, nếu đã tới thành phố A thì phải đến thăm nhà họ một lần.”
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, Thủy An Lạc nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn im lặng.
Ngón tay Kiều Nhã Nguyễn gõ lên mặt bàn mấy cái, hít sâu rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Tao cũng thấy nên đến thăm gia đình họ một chuyến.”
Thủy An Lạc đang tra tư liệu liền dừng lại, nghe Kiều Nhã Nguyễn nói vậy lại càng thấy thương cô hơn.
Tuy rằng, cái chết của chị Kỳ Nhu có liên quan đến Nhã Nguyễn, nhưng cũng chính chuyện này đã ảnh hưởng đến hạnh phúc của Kiều Nhã Nguyễn.
Vì bầu không khí trùng xuống nên hai người cũng không nói với nhau nhiều nữa, qua loa vài câu rồi tắt máy.
Lúc Sở Ninh Dực đi ra, Thủy An Lạc vừa mới tắt video call, vẻ mặt khác lạ.
“Sao thế?” Anh bước lại bên giường ngồi xuống, nhíu mày hỏi.
Vết thương trên mu bàn tay anh đã bắt đầu kết vảy, đã có thể cử động nhẹ được rồi.
“Lão Phật Gia muốn đến nhà của Anh Xinh Trai, mà mí mắt em cứ bị giật giật ấy.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Sở Ninh Dực không để ý đến cô đang nói gì mà chỉ nhìn cửa sổ trên màn hình laptop: “Em đang đều tra Lạc Vân à?”
Thủy An Lạc gật đầu, “Nhưng trong nước có ít thông tin về ông ấy quá.”
“Thế lực của ông ấy chủ yếu là ở châu Âu, em tìm mấy trang web trong nước thì làm sao mà ra được.” Sở Ninh Dực nói rồi ngón tay nhanh chóng gõ xuống bàn phím, một lúc sau một trang web mới hiện lên.
...