Chương 1598: Tiểu bất điểm ở núi châu [18]


...

Phong Phong: “...”

Phong Phong vội vàng đứng dậy đi nhóm lửa.

Mất mặt quá đi mất!

Kiều Nhã Nguyễn cũng đứng dậy theo. Cô chỉnh lại quần áo của mình một chút rồi quay sang nhìn người đàn ông đang buồn bực nhóm lửa, sau đó vòng tay ôm lấy anh ta.

Cả người Phong Phong hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Khóe miệng của anh ta khẽ cong lên rồi tiếp tục nướng chim trĩ cho cô.

“Chuyện con cái đợi qua năm rồi hãy nói.” Ít nhất cũng phải đợi sau khi cô hoàn toàn chấp nhận việc của Tiểu Bất Điểm đã.

Lần này Phong Phong không nói gì nữa, ít nhất là cô đã không từ chối.

Nhưng mà không đúng!

Phong Phong đột nhiên buông cành cây đang dùng để cời lửa ra, sau đó quay đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn với anh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Nói như vậy tức là, em đồng ý gả cho anh sao?”

Phong Phong càng nói càng thấy hưng phấn.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Má nó, sao cô lại bị cái vẻ giả bộ đáng thương của tên này lừa đảo chứ?

“Ai... ai đồng ý với anh hả?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa nhìn sang một bên.

Nhưng mà dính đến mấy chuyện này thì Phong Phong trở nên cực kỳ thông minh. Anh kéo Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại rồi dùng hai cái tay hơi bẩn mà ôm lấy khuôn mặt cô, khóe mắt khóe môi đều mang nụ cười.

Anh ta cười như vậy không khác nào một đứa trẻ ngốc nghếch cả.

Ảnh đế cao cao tại thượng, nhưng khi anh đứng trước mặt cô chẳng phải chỉ giống như một đứa bé đó thôi?

“Em đã đồng ý sinh con cho anh rồi mà lại không cùng anh kết hôn, đó là vấn đề về tác phong của em đó, vấn đề lớn đấy.” Phong Phong vui vẻ nên lời nói cũng nhẹ hơn rất nhiều, cứ như một đứa bé được cho kẹo.

Cho tới bây giờ Kiều Nhã Nguyễn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng ở lúc hai người họ ở trong hoàn cảnh chật vật như vậy mà cô lại có thể nhìn thấy được nụ cười chân thật nhất của Phong Phong.

Phong Phong rất hay cười, là nụ cười với các fan hâm mộ, là nụ cười với những người hợp tác cùng quay phim, là nụ cười đối với đối thủ của anh ta. Thế nhưng không có một nụ cười nào giống nụ cười lúc này, cười ngây ngô đến như vậy.

Nếu như Tiểu Bất Điểm vẫn còn trên đời này thì có lẽ sẽ cười giống ba nó lắm, ngây thơ lại đáng yêu.

“Phong Phong, thật ra thì...” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay của Phong Phong, đến khi anh ta thấy tò mò thì lại lắc đầu: “Không có gì, em đói rồi.”

Phong Phong nghe thấy cô kêu đói, hơn nữa còn không phản bác chuyện kết hôn thì tâm tình lập tức bay lên mây không thèm để ý cái gì khác. Anh nhanh chóng buông Kiều Nhã Nguyễn ra rồi bắt đầu nghiêm túc nướng chim.

“Anh nói cho em nghe này, trước kia lúc ông đây phải lăn lộn trong rừng cầu sinh thì đây là chuyện anh làm tốt nhất đó! Lão Đại cũng chỉ ăn đồ do anh làm thôi đấy!”

Kiều Nhã Nguyễn: “Chẳng phải là do Sở gia lười làm sao?”

Phong Phong: “...”

Đứa ngốc này, hết cách để tán gẫu một cách nghiêm túc rồi.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ cười thì bất thình lình nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ. Cô lập tứ đề phòng. Phong Phong ở bên cạnh cũng siết chặt khẩu súng bên hông mình.

Trong rừng nhanh chóng có một cô bé chạy ra.

Một cô bé!

Một cô bé mũm mĩm tròn trịa!

Cô bé đó mặc một chiếc quần yếm nhỏ màu xanh thẫm, bên trên là cái áo sơ mi cùng màu. Trên đầu bé con có hai búi tóc trông như hai các sừng dê, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính. Dường như bé con đã chạy trong rừng lâu lắm rồi cho nên trên cái trán của bé toàn mồ hôi, quần áo lúc này cũng đã hơi bẩn.

Bé con tia thấy con chim trĩ quay đang đặt trên giá nướng thì nhịn không được liếm liếm mép hai cái, đôi chân ngắn ngủn lũn tũn chạy tới: “Cô chú ơi, hai người bị lạc đường ạ?” Bé con mở miệng nói lanh lảnh, nhưng ánh mắt lại nhất quyết không bỏ qua con chim quay kia.

Bé gái?

Ở chốn rừng sâu nước thẳm này lại xuất hiệ... một bé gái!

Cho dù đối phương chỉ là một đứa con nít thì Phong Phong vẫn đề phòng.

“Cháu là ai?”

“Cháu tên là Nha Nha, nhà cháu ở dưới chân núi không xa đây đâu! Cháu lên núi tìm bé rắn với ông nội, nhưng mà cháu với ông nội lạc nhau mất rồi!” Cô bé con vừa nói vừa đưa tay xoa xoa cái bụng mình rồi ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hai người họ.

...