...
Mặc Lộ Túc không cảm thấy bực dọc, ngược lại, anh thấy đây mới là những màu sắc nên có trong cuộc sống
Anh không có bác gái, cô cậu của anh đều có học vị Tiến sĩ, bình thường không cãi nhau bao giờ. Bà ngoại anh còn chẳng có thời gian mà cãi cọ. Ba anh càng không mấy khi ở nhà, cho nên ở nhà họ Mặc không tồn tại hai từ cãi vã.
Lần chiến tranh duy nhất là trận chiến giữa anh và bà ngoại năm đó, nhưng bác và dì anh lại không can thiệp vào. Dì rất thương anh, tuy rằng thời gian gặp nhau không niều, nhưng dì luôn quan tâm anh, bác anh cũng vậy.
Cho nên, hiện tại Mặc Lộ Túc đang thấy rất mới mẻ.
Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc hai mắt đỏ ửng nuốt nước mắt vào trong, kéo tay anh đi. Anh biết rằng cô đang tự ái, chắc hẳn bây giờ thấy rất bẽ mặt.
Nhưng có gì xấu mặt đâu chứ, đây là gia đình của cô ấy, cũng là gia đình của anh, người nhà mình cãi nhau chứ có gì mà xấu hổ?
“Bác, hôm nay cháu làm chuyện này sẽ không thể để mọi người gặp nguy hiểm được. Sau khi chuyện này kết thúc, cháu và Nhạc Nhạc vừa đúng lúc có thời gian nghỉ ngơi, chúng cháu sẽ ở lại đây hai tháng. Đến lúc đó nếu như thực sự có vấn đề gì, bác đến trách cháu cũng được.” Mặc Lộ Túc an ủi tâm tình như sắp nổ tung của Tân Nhạc, nói với bà bác kia.
Bác gái làm ầm lên như vậy, không khí trong gia đình hoàn toàn không còn tốt đẹp nữa. Sau khi Mặc Lộ Túc nói xong, bà ta đùng đùng xách túi lên đi về.
Ba Tân Nhạc đưa tay bóp trán. Cô Tân Nhạc an ủi người chị ức tới phát khóc của mình. Tân Nhạc sắp khóc đến nơi, kéo tay Mặc Lộ Túc vào phòng.
Mặc Lộ Túc xoay người đi đóng cửa, vẫn còn nghe thấy tiếng cậu ở bên ngoài lên tiếng khen ngợi anh, tình huống này khiến anh rất hài lòng.
Tân Nhạc cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau, lí nhí nói với anh, “Em xin lỗi, em không biết là bác em sẽ đến.”
“Tại sao em phải xin lỗi?” Mặc Lộ Túc ngồi bên giường cô. Thấy Tân Nhạc đang rơi nước mắt, Mặc Lộ Túc thở dài, sao lại bật khóc rồi?
Mặc Lộ Túc vươn tay kéo người đến bên cạnh mình, “Thực ra anh phải cảm ơn vì bác em đã đến, đây có được coi là lần đầu tiên anh tham gia vào cuộc chiến gia tộc của nhà mình không nhỉ?” Mặc Lộ Túc vừa lau nước mắt cho cô vừa dịu dàng nói.
“Ơ...”
Tân Nhạc ngơ ngác, anh nói gì cơ?
Lần đầu tiên anh tham gia vào cuộc chiến gia tộc của nhà mình?
Nhà mình.
Gia tộc.
Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, có lẽ Thủy An Lạc nói đúng, có nhiều lúc, tình cảm cần phải nói ra thành lời, nếu không ai mà biết được thứ mình giấu trong lòng là yêu hay hận?
Anh và Tân Nhạc đều không phải tuýp người chủ động, cho nên, anh sẽ học cách chủ động, chủ động nói những suy nghĩ của mình ra cho cô ấy biết.
“Cô ngốc này, anh nói rồi đấy thôi? Bất kể xảy ra chuyện gì, có anh ở đây rồi, em không cần lo lắng nữa.” Mặc Lộ Túc nói xong, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô.
Thình thịch...
Tân Nhạc dường như nghe thấy tiếng tim mình đập.
Cô vẫn nhìn Mặc Lộ Túc bằng dáng vẻ ngốc nghếch ngẩn ngơ. Hôm nay anh bị thứ gì nhập vào người vậy?
Cảm giác kinh khủng thế nhỉ?
“Anh không sao chứ? Bị bác em dọa sợ rồi à?” Tân Nhạc nói xong vô thức đưa tay sờ lên trán anh.
Mặc Lộ Túc: “...”
Lần đầu tiên trong đời Mặc Lộ Túc muốn nói bậy hơn bao giờ hết, nhưng anh không thể nói được, cho nên anh chỉ đành nhịn xuống.
“Em ngủ đi, anh đi liên hệ với luật sư Tôn.” Mặc Lộ Túc nói xong, khẽ thở dài, rời khỏi phòng.
Tân Nhạc: “...”
Quả nhiên, đây mới đúng là cách hành xử của anh.
Mặc Lộ Túc đi đến cửa phòng, quay đầu nhìn Tân Nhạc đã nằm xuống giường. Nhưng mà Thủy An Lạc chưa nói với anh, Tân Nhạc phản ứng như vậy, anh nên làm thế nào?
...