Chương 1715: Hoa sơn luận tiện [9]


...

“Vậy chúng tôi sẽ chống mắt lên để xem!” Sở Ninh Dực nói rồi đóng sầm cửa lại.

Bạch Dạ Hàn nhíu mày lại thật chặt, lời này của Sở Ninh Dực là có ý gì?

Rõ ràng anh không hề chuẩn bị gì cơ mà?

Bạch Dạ Hàn giám sát nhất cử nhất động của Sở Ninh Dực. Anh ta không tin Sở Ninh Dực có thể lật trời mà thoát khỏi đây được.

***

Bạch Dạ Hàn xoay người rời đi. Về phần Kiều Nhã Nguyễn thì cô đang đỡ Phong Phong quay về phòng, một cú đạp kia thật sự suýt nữa đạp hỏng anh luôn rồi.

Thế nhưng lúc Phong Phong bước vào phòng thì thoáng nhìn thấy một bóng lưng xa xa.

“Bạch Nhị?” Phong Phong nhíu mày, trầm giọng nói.

“Bạch Dạ Hàn?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn thoáng qua phía thang máy đã không còn một bóng người: “Anh nhìn lầm rồi! Chẳng phải anh ta đã chết rồi sao?”

Phong Phong nhíu mày, lại được Kiều Nhã Nguyễn đỡ vào phòng.

Kiều Nhã Nguyễn đỡ Phong Phong ngồi xuống giường, sau đó đi rót nước: “Mới có một đạp mà đã suýt tàn phế thế này, anh có thể có tiền đồ hơn một chút được không hả?”

“Má, đó là một đạp sao? Em có đúng là con gái không đấy hả?” Phong Phong nằm trên giường tức tối kéo áo mình lên. Lúc này bụng anh đã biến thành màu đen rồi, cái đồ tàn nhẫn này nữa.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn bụng của Phong Phong, sau đó cô đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, kéo áo anh xuống: “Lớn đầu rồi còn già mồm cái gì hả. Lúc em huấn luyện trước đây còn bị Lão Đại đạp nằm sấp xuống sàn nửa sống nửa chết nữa đấy.”

Phong Phong vừa nghe Kiều Nhã Nguyễn nói vậy thì lập tức xù lông. Cái thằng cháu khốn khiếp kia dám đối xử với sư thẩm như vậy sao.

“Buổi chiều sẽ ngả bài với bọn họ, anh đã nghĩ xem nên làm thế nào chưa?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.

Phong Phong bưng ly nước uống ừng ục, sau đó tựa đầu vào thành giường đảo mắt.

Kiều Nhã Nguyễn cũng không làm khó anh: “Anh làm gì em cũng đều ủng hộ anh hết.”

Phong Phong trở tay nắm chặt lấy tay của cô: “Lần trước anh với ông ngoại anh có làm một giao dịch. Ông ấy cho anh thời gian năm năm, chỉ cần trong năm năm này anh có thể kết hôn với em thì ông ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện của chúng ta nữa. Nhưng ông ấy căn bản không hề thật sự cho anh khoảng thời gian ấy.”

Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh, lời của lão già kia sao có thể tin được. Ông ta là quỷ lừa người đấy.

“Cái đảo rách này dù cho anh không muốn thì anh cũng không để nó cho bất cứ kẻ nào trong đám người kia có được!” Phong Phong nghiến răng nói: “Bọn họ nợ mẹ của anh, nợ cô của anh, phải trả cho bằng hết!”

Phong Phong đột nhiên kéo Kiều Nhã Nguyễn vào lòng, sau đó thấp giọng nói: “Vợ à, cảm ơn em.”

“Đừng có tranh thủ sờ mó em!” Kiều Nhã Nguyễn nói vậy nhưng lại không đẩy anh ra. Nếu là trước đây thì họ còn có một lá bài cuối cùng. Đáng tiếc, Tiểu Bất Điểm của cô đã mất mất rồi.

***

Buổi chiều, lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đến thì Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn cũng đã có mặt.

Mẹ Phong đang lớn tiếng trách cứ Phong Phong. Phong Chính vẫn ngồi cạnh bà ta, nhưng thái độ của ông ta lại như thể tất cả những chuyện này đều chẳng liên quan gì tới ông ta cả.

Phong Phong đang bóc quýt cho Kiều Nhã Nguyễn, bộ dạng y hệt như thái giám đang hầu hạ Lão Phật Gia. Anh nào có thèm để ý đến việc mẹ Phong đang gào rú đâu.

Thủy An Lạc yên lặng cầm hoa quả ăn, các người ở đây chim chuột với nhau không sợ mù mắt à?

Bánh Bao Rau thấy chú Tư nhà mình đang nịnh bợ một cô gái như thế, lập tức bày ra vẻ mặt khinh bỉ.

“Chú Tư, Bánh Bao Rau ăn!” Bánh Bao Rau nói rồi dứt khoát cầm quả quýt vừa mới được bóc xong lên, sau đó là cười tít mắt ăn mất.

Phong Phong: “...”

Má, chắc chắn là thằng oắt này cố ý!

...