Chương 3578: Tìm bá bá [12]


...

Đố kỵ, đúng là một thứ đáng sợ.

Tiếc rằng, có vài kẻ mãi mãi cứ phải đợi đến khi bị giáo huấn rồi mới hiểu được mức độ đáng sợ của nó.

Ra khỏi giảng đường, Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh táo hẳn lên, tự ôm khẩu súng đồ chơi của mình đi trước, dáng đi khệnh khạng lắc lắc lư lư của nhóc khiến người ta cứ có cảm giác như sắp ngã đến nơi, nhưng bước chân của nhóc lại vững vàng hơn bất cứ ai.

Sở Lạc Nhất dẫn thằng bé đi thẳng tới nhà ăn. Trên đường đi có nghe được một số tin đồn rằng cô chưa kết hôn đã sinh con, chưa thành niên đã ở cùng với đàn ông.

Sở Lạc Nhất nhướng mày. Cô mười tuổi đã yêu đương, yêu sớm đó, thì làm sao?

Nhưng khi ở bên Cố Tử Thành cô đã thành niên từ lâu rồi, biết chưa hả?

Hơn nữa, chuyện của cô thì liên quan gì đến người khác? Cần họ phải bình phẩm chắc?

Những thông tin kia từ đầu chui ra, Sở Lạc Nhất biết rất rõ, chỉ có điều cố không muốn truy cứu mà thôi.

Sở Lạc Nhất mua cơm xong rồi dẫn Tiểu Quỷ Quỷ về. Dọc đường đi Tiểu Quỷ Quỷ cứ ngâm nga một giai điệu của riêng nhóc, phải nghĩ xem lúc nào đi gặp ba mới tốt.

Sở Lạc Nhất thong dong theo sau con trai, nghe những tiếng bàn luận thỉnh thoảng lại truyền tới trên đường về khu nhà.

Chỉ có điều, vừa bước chân vào khu nhà, Tiểu Quỷ Quỷ đã kích động chạy tới, “Bá bá...”

Ánh mắt của Sở Lạc Nhất chạm phải ánh mắt của anh. Ở cửa của đơn nguyên này có một chiếc thùng rác, mà trong thùng rác là bó hoa hồng bị cố ném vào ban sáng.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn con trai mình đang phấn khích, còn có bó hoa hồng tươi mới trong tay Cố Tử Thành, bó hoa mà lần này anh mang tới.

Sở Lạc Nhất: “...”

Không phải em vứt đâu, con trai anh vứt đó.

Cố Tử Thành đã huấn luyện xong từ lâu, chạy tới chỗ cửa hàng hoa mua một bó rồi chạy tới đây, nhưng không ngờ thứ đầu tiên đập vào mắt khi anh tới là chỗ hoa hồng màu đỏ và vàng lẫn lộn trong thùng rác.

Khoảnh khắc đó, Cố Tử Thành thật sự có ý nghĩ muốn ném luôn bó hoa trong tay đi, nhưng anh không thể làm vậy.

Sở Lạc Nhất vô thức muốn giải thích chuyện hoa hồng với anh. Cố Tử Thành đã đưa bó hoa mới tới trước mặt cô, “Anh không biết em không thích hoa này. Lần sau anh đổi hoa khác, em thích gì cứ nói với anh, anh sẽ mua.”

“Hoa, hoa, hoa, hoa, Quỷ Quỷ muốn hoa...” Tiểu Quỷ Quỷ được ba bé bế lên bằng một tay, bé vươn bàn tay nhỏ ra đòi hoa.

Giọng nói của Cố Tử Thành có vẻ nhẫn nhịn.

Tấm lòng của mình bị người ta giẫm đạp, thực ra bất kỳ ai cũng sẽ thấy tức giận.

Nhưng anh càng biết rằng, chuyện này là lỗi ở anh.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn bó hoa hồng tươi mà anh đưa tới, nhìn dáng vẻ tự ti của anh, ý muốn giải thích gì cũng bay mất. Trong lòng anh, cô là người giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác như vậy sao?

Có trời mới biết lúc nhận được hoa hồng cô đã vui thế nào, nhưng... anh không biết.

“Vậy chi bằng lần sau tặng hoa cúc đi, đặt luôn ở cửa nhà ấy, thuận tiện mang thêm vòng hoa hay gì đó cũng được.” Sở Lạc Nhất nói, vươn tay giằng lấy bó hoa hồng, đi ngang qua người anh, bước lên tầng.

Cố Tỉ Thanh: “...”

Anh còn chưa giận mà sao cô đã giận đùng đùng lên thế này rồi?

Sở Lạc Nhất về đến nhà mà tức đến mức xì khói, đặt bó hoa lên tủ đồ ở cửa rồi bỏ chìa khóa xuống, bước vào phòng ngủ.

Tiếng đóng cửa ấy khiến hai ba con đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Quỷ Quỷ: Ba chọc giận mẹ rồi, tiểu đời ba rồi nhé.

Cố Tỉ Thành:...

Anh đã làm gì?

Lẽ nào trong tình huống này người nên giận không phải anh sao?

Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, haizz, dù sao cũng không phải nhóc chọc giận, nhóc không quan tâm đầu nhé, ba đáng thương quá mà

...