...
Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc đó!
Nhưng Sở Lạc Duy đưa tay gập máy tính lại, không định bàn thêm về vấn đề này với vợ mình, “Đi lấy sách ra đây, gạch trọng tâm bài học cho, tuần sau nữa phải thi rồi.”
“Ồ...” Kiều Vi Nhã bò dậy, nghĩ tới chuyện thi cử, cô lại thấy đau đầu.
Mà sau khi quay về, Cố Tỉ Thành chỉ kịp chào Sở Lạc Nhất một câu đã bị Sở Ninh Dực gọi đi mất, cho nên đến bây giờ Sở Lạc Nhất vẫn chưa nhìn thấy Cố Tỉ Thành, mà bên phía quân doanh cũng đang làm công tác chuẩn bị cho đợt huấn luyện dã ngoại mùa đông.
Sở Lạc Nhất tức giận, tại sao đến cuối cùng cô lại trở thành người đáng thương nhất, cả năm không gặp được Cố Tỉ Thành mấy lần thế này!
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Bây giờ biết rồi hả? Còn tưởng làm vợ quân nhân dễ lắm chắc?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ba ngày nay chị chưa được gặp Sở Húc Ninh rồi. Chị đi ngủ thì người ta chưa về nhà. Chị ngủ dậy thì người đã đi mất dạng. Nếu không phải trên giường có dấu vết nằm lên, chị còn tưởng bữa sáng của chị do người cá làm đấy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thật ra chị có thể không cần nói gì đâu, thật sự đấy!]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ha ha ha ha ha...]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Nhưng Ba Đẹp Trai của chị đã làm gì rồi? Lại tìm cảm giác tồn tại nữa hả.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Còn làm gì được? Chèn ép ngược đồng chí Sở Lạc Duy thôi.]
Lúc này Sư Niệm đang ở sảnh lớn của quân doanh đợi người ta dựng khán đài. Cô ôm điện thoại thích thú vừa cười vừa nói chuyện với Sở Lạc Nhất.
“Sư Niệm, không có việc gì thì em về trước đi, ở đây lạnh lắm.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Một xoa xoa hai bàn tay, nhìn Sư Niệm quấn như cái bánh chưng mà nói.
“Dạ, không sao đâu chị, em không lạnh.” Sư Niệm cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn những người đang chỉnh lại sân khấu ở bên kia, hội trường của quân doanh không to lắm, cùng lắm chỉ chứa được hai ba trăm người, nhỏ hơn nhiều so với những sân khấu mà cô từng tham gia.
Những vị trí ngồi ở giữa dành cho các cô vợ tới thăm chồng, hai bên là chỗ cho những chiến sĩ muốn tới xem.
“Hôm nay cũng không có việc gì cần em ở đây. Ngày mai em hẵng đến, thử xem sân khấu có hợp không, năm nay phải trông cậy vào em rồi.” Chị dâu tươi cười nói.
Sau khi cất điện thoại đi, Sư Niệm lấy túi sưởi nhỏ từ trong túi áo ra làm ấm hai bàn tay rồi nói, “Vậy cũng được, hôm nay em về trước nhé, có chuyện gì chị cứ gọi điện thoại cho em.”
“Đi về đi.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Một vừa nói vừa đẩy cô về nhà.
Sư Niệm rời khỏi hội trường lớn. Trên con đường về khu nhà ở, tâm trạng cô tốt hơn lúc trước rất nhiều, cơ thể cũng dần dần hồi phục. Các chị em trong quân doanh cũng không còn nhiều vấn đề như trước, gặp chiến sĩ nào người đó cũng thân thiện gọi cô một tiếng “chị dâu“.
Nếu như bỏ qua sự cự nự của người đàn ông nào đó, bây giờ có thể coi như cô đã rất hạnh phúc rồi.
Sư Niệm nhảy tưng tưng về nhà, lúc mở cửa ra vẫn thấy rất vui, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách thì khựng lại, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài, xác định đây là nhà mình mới đóng cửa bước vào, đứng ở cửa vừa đổi giày vừa hỏi, “Sao anh đã về rồi?”
Sắc mặt Sở Húc Ninh trông không dễ chịu lắm, nói đúng hơn là vô cùng khó coi.
“Em đi đâu đấy?” Sở Húc Ninh đứng dậy, đón lấy chiếc áo khoác bông mà cô cởi ra.
“Đến hội trường lớn.” Sư Niệm cố tỏ vẻ trấn tĩnh, nhìn Sở Húc Ninh treo áo cho cô, nhưng trong lòng cô đã như đánh trống trận. Người đàn ông này đang giận hả, giận lắm lắm lắm ấy.
Sở Húc Ninh treo áo cho cô xong, quay đầu nhìn Sư Niệm, “Em coi lời anh nói như gió thổi bên tai phải không?”
...