...
Một là Sở Lạc Ninh ngăn trở Cố Tử Thành, thế nhưng Tần Thiếu Bạch đột phá vòng vây thành công đã khiến cho quân Đỏ trở nên cảnh giác hơn. Nhưng lại có một vấn đề khác là Sở Húc Ninh đang bị thương. Đây
chính là điểm yếu trí mạng, không phải là vì sức chiến đấu của anh sẽ bị ảnh hưởng mà là mùi thuốc sẽ khiến bọn họ bại lộ vị trí.
Cho nên sau khi cuộc chiến thực sự nổ ra, Sở Lạc Nhất và Sư Niệm đã biết kế hoạch đột kích này thất bại, hai bên chính thức tiến vào trạng thái giao chiến, nhìn xem bên nào đánh bại ban chỉ huy của đối phương trước.
Sở Lạc Nhất lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô nằm trên giường nghĩ: “Chắc là khoảng năm ngày nữa là đợt quân diễn này sẽ kết thúc. Đến lúc đó là chị sẽ được tiến lên đoạn đầu đài, chị có sợ không, có lo lắng không, có bất ngờ không, có ngoài ý muốn không!”
“Chị muốn đánh em!” Sư Niệm cắt lời cô.
Sở Lạc Nhất bật cười ha hả: “Yên tâm đi, ngày hôm đó nhất định em sẽ nhìn thật kỹ càng, nhìn xem Dương Giai cúp đuôi rời khỏi nơi đó như thế nào.”
Sư Niệm hơi cúi đầu, trong mắt cô lóe lên vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
****
Bên này cuộc chiến vẫn còn đang tiếp tục, còn Sở Lạc Duy vẫn bám riết không buông tha suốt nửa năm trời cuối cùng cũng lấy được bản quyền từ tay của vị đạo diễn kia.
Cho nên, ngay khi đạo diễn Jack thấy bộ phim bị lỗ vốn đến tận mấy trăm triệu đã quyết định bỏ bộ phim này. Sở Lạc Duy là người đầu tiên nhảy vào thế chân ống ra. David William là nam chính đã được ký hợp đồng từ trước. Đương nhiên Sở Lạc Duy cũng sẽ không nuốt lời.
Vậy nên đội ngũ diễn viên rất nhanh chóng được xác định, về cơ bản đều là những người do anh kéo tới ngay từ ban đầu.
Trong lễ khởi quay bộ phim, lúc đạo diễn thấy Sở Lạc Duy liền không thể không thán phục cậu nhóc mới chỉ có mười tám tuổi này. So với ba của mình, Sở Lạc Duy càng kiên nhẫn hơn, mà chính sự kiên nhẫn này lại quan trọng hơn quyết đoán rất nhiều!
Sở Lạc Duy hào phóng mời đạo diễn Jack làm đạo diễn đặc biệt trong bộ phim này, như thể cậu không hề để ý đến những hành động quá đáng trước đó của ông ta.
“Cậu làm thế này là đang khoe khoang đấy hả?” Jack lạnh giọng mở miệng chất vấn, có vẻ như ông ta đã bị những lời nói lúc trước của mình tát vào mặt.
Sở Lạc Duy dẫn theo Kiểu Vi Nhã. Hôm nay cô không có tiết cho nên cậu kéo cố đi cùng mình, lại còn nhất quyết không chịu buông tay cô ra khiến tất cả mọi người đều biết rằng viên ngọc quý giá trên tay Phong Ảnh đế cũng đồng thời là người mà cậu Hai nâng niu, quả nhiên là sự tồn tại khiến ai ai cũng ước ao.
Vậy nên đây cũng là cách Sở Lạc Duy âm thầm tuyên bố với cả thế giới này, thấy chưa, cô gái này không chỉ đơn thuần là bảo bối của ba vợ tối đầu, đó là là bảo bối của Sở Lạc Duy này đấy.
Sở Lạc Duy chỉ hận không thể dán một cái nhãn ghi thuộc sở hữu của Sở Lạc Duy lên người của Kiều Vi Nhã, nếu không cậu cứ có cảm giác thua kém ba vợ mình.
Sau khi Phong Phong xem tivi thấy cảnh này không nhịn được phải chửi thằng con rể thối tha của mình.
“Đương nhiên không phải là tôi khoe khoang rồi. Ông có thể tới đây chứng tỏ ông thực sự thích bộ phim này cho nên mới không thèm để ý đến ánh mắt của người khác mà có mặt ở nơi này. Tôi nói có đúng không?” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Jack.
Jack híp mắt nhìn Sở Lạc Duy. Không thể không nói thằng nhóc này đoán trúng rồi, ông ta thật sự rất thích kịch bản của bộ phim “Công tước” này, cho nên mới bất chấp việc mình không có bản quyền kịch bản mà vẫn tham gia.
Mà hiện giờ bản thân kịch bản còn đang tranh chấp, thế nhưng nó không ảnh hưởng đến việc quay phim.
Kiều Vi Nhã vẫn đứng bên cạnh Sở Lạc Duy. Cô nhìn chằm chằm gương mặt không chút biểu cảm của ai kia mà nghĩ thẩm, sao cái người này lại đẹp trai đến thế nhỉ?
Cũng may cái người đẹp trai này là của cô.
...