Chương 1893: Tại sao a sơ lại tha cho cô? [7]


...

Sau khi họ về đến thành phố A, Sư Hạ Dương bảo Kiều Nhã Nguyễn chỉnh lý lại từ đầu một phần hoàn chỉnh với tốc độ nhanh nhất, sau đó in ra để anh ta giao đi.

Kiều Nhã Nguyễn biết, Sư Hạ Dương làm như vậy là để bảo vệ cô.

Cô đi chỉnh lý lại đống số liệu, Sư Hạ Dương lại bảo những người khác đi về nghỉ ngơi trước.

Hạ Chương Phong đi theo Sư Hạ Dương vào phòng làm việc, “Tôi từng nghe nói về tên A Sơ này, làm việc quái đản. Người duy nhất mà hắn để vào mắt cũng chỉ có Sở Ninh Dực. Tại sao hắn lại tha cho Kiều Nhã Nguyễn?”

Sư Hạ Dương vào rồi liền quay lại nhìn Hạ Chương Phong đang đóng cửa lại, “Tôi rất tin vào nhân phẩm của Kiều Nhã Nguyễn.”

“Lão đại, đây không phải là vấn đề về nhân phẩm, tôi chỉ cảm thấy kỳ quái thôi. Tuy ở một mức độ nào đó thì đúng là Kiều Nhã Nguyễn có quan hệ với Sở Ninh Dực thật, nhưng A Sơ tuyệt đối không phải là kẻ biết nể tình để nói chuyện.”

“Như Kiều Nhã Nguyễn đã nói, nếu như A Sơ đã tha cho cô ấy một lần, vậy lần này có thả cô ấy cũng là chuyện dễ hiểu mà.” Sư Hạ Dương nói rồi lại tựa vào bên bàn, “Đừng nói chuyện này ra ngoài. Vào lúc như thế này, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu Kiều Nhã Nguyễn thật sự có lòng gian dối, vậy hà tất phải mạo hiểm lấy số liệu cho chúng ta. Cậu có biết cưỡng ép ghi nhớ là một chuyện tổn hại đến thế nào không?”

Mà cuối cùng rõ ràng Kiều Nhã Nguyễn cũng lực bất tòng tâm.

Hạ Chương Phong lại nhíu mày, “Hy vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa, nếu không kể cả anh có muốn thì cũng không bảo vệ nổi cô ấy đâu.”

Sư Hạ Dương hơi nhướng mày, “Sao hôm nay cậu lại suy nghĩ nhiều thế?”

“Không có gì.” Hạ Chương Phong nói xong liền quay người bỏ đi.

“Kiều Nhã Nguyễn kết hôn rồi, thế nên nếu chưa có tình cảm sâu nặng thì nên từ bỏ đi.” Sư Hạ Dương bỗng lên tiếng.

Hạ Chương Phong hơi khựng lại, sau đó lại mở cửa bước thẳng ra ngoài.

Không sai, anh ta thích Kiều Nhã Nguyễn là thật.

Anh ta đã thích cô tròn hai năm nay rồi, nhưng vẫn không dám nói ra, chắc đó chính là chuyện bất lực nhất trong lòng anh ta, có nhiệm vụ cũng tránh cô, lúc trong quân đội có gặp nhau, anh ta cũng sẽ tránh mặt cô.

Kiều Nhã Nguyễn không nhớ, nhưng anh ta lại nhớ rất rõ, lần đầu họ gặp nhau là ở trên núi Châu Phong.

Lúc đó đang làm nhiệm vụ, suýt nữa thì anh ta đã chết, là cô đã cứu anh ta, hơn nữa còn đưa anh ta tới nơi an toàn rồi mới rời đi. Khi ấy, anh ta còn tưởng cô là người ở trong núi, sau đó lại gặp nhau trong quân đội, anh ta mới biết, cô chính là bác sĩ thiên tài Kiều Nhã nguyễn vì tập huấn đặc biệt mà phải rời đi một năm kia.

Tiếc là, cô lại không nhớ anh ta là ai.

Hoặc có lẽ, cô căn bản không hề để anh ta trong lòng.

Sau khi thấy Hạ Chương Phong đi rồi, Sư Hạ Dương mới bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, bật máy. Khi trời sáng anh ta sẽ bế quan, thế nên có vài chuyện anh ta phải nói với Sở Ninh Dực ngay bây giờ.

Thế nên, ba giờ sáng, điện thoại của Sở tổng vang lên.

Thủy An Lạc vốn đang nằm trong lòng Sở Ninh Dực ngủ, nghe thấy tiếng, khẽ rên lên một tiếng rồi quay người ngủ tiếp.

Sở Ninh Dực cầm điện thoại lên, khẽ vỗ vỗ vai Thủy An Lạc, “Alô...”

“Sư phụ...”

“Nói!” Rõ ràng là Sở Ninh Dực đang bực bội, nửa đêm nửa hôm bị gọi dậy, ai mà vui cho được.

“Chỉ lấy được một phần số liệu về, A Sơ thả cho xem, là về người cải tạo gen.” Sư Hạ Dương khẽ nói.

Sở Ninh Dực bỗng thu lại sắc mặt không vui của mình, anh tì một tay xuống giường, cố gắng ngồi dậy, “Nhân bản hay là gen?”

“Gen, trước mắt vẫn chưa biết cụ thể thế nào, theo như cách nói của Kiều Nhã Nguyễn thì là bộ gen hoàn toàn tương đồng với gen người.” Thế này còn kinh khủng hơn cả nhân bản, vì nó có thể hoàn toàn thay thế một người khác, đáng tiếc, nó không phải là người.

“Cậu đích thân mang số liệu đến đây cho tôi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

...