...
Sư Niệm cắn chặt môi mình. Cô chỉ thích một người thôi, cô đã làm gì sai chứ?
Cả người Sư Niệm khẽ run lên. Cô vùi đầu vào đầu gối để không khí cũng không thể thấy được nước mắt của mình.
Anh thì sao?
Lấy cô anh có thấy thiệt thòi không?
Sư Niệm ngồi cạnh cửa mãi cho đến khi chị Tám gọi điện tới để chốt thời gian với cô.
“Sư Niệm, em khóc đấy à?” Chị Tám nói xong liền cảm thấy có gì đó bất thường.
“Chị Tám, chị nói xem tại sao Sở Húc Ninh lại kết hôn với em vậy?” Sư Niệm bỗng hỏi.
“Chuyện này...” Chị Tám cũng không tiện nói. Dù sao thì cô biết Sư Niệm thích Sở Húc Ninh cũng đã nhiều năm rồi. Sở Húc Ninh thế nào với Sư Niệm chị Tám cũng biết. Sư Niệm trốn tránh Sở Húc Ninh ba năm, Sở Húc Ninh cũng chưa từng liên lạc lại với cô lần nào. Thật ra chị Tám cũng đang nghĩ không biết tại sao Sở Húc Ninh lại đột nhiên kết hôn với Sư Niệm.
Nếu thật sự giống như những người kia nói thì kể cả là một người ngoài như cô cũng tuyệt đối không tha cho anh ta đâu.
“Chị Tám, chị chuẩn bị hộ em nhé, em muốn tới đó trước.” Sư Niệm nói xong lau nước mắt, sau đó đi tới bàn nhìn thấy cháo, hai món thanh đạm và thuốc trên đó, nước cũng đã được rót sẵn.
Sở Húc Ninh thật sự rất tốt với cô.
Nhưng cái tốt này rốt cuộc là do dâu?
Ngay đến bản thân cô cũng không biết.
Cho nên cô cần phải yên tĩnh một chút.
Chị Tám nghe thấy tiếng thở dài bên kia, “Được, thế mai chị tới đón em nhé?”
“Không cần đâu ạ, hôm nay luôn đi.” Sư Niệm không biết là mình đang ép người khác hay ép chính mình nữa, nhưng khi nói ra những lời này, cô như dùng hết tất cả sức lực của mình.
Chị Tám thở dài, ừ một tiếng xem như đồng ý với cô.
Sau khi Sư Niệm dập diện thoại liền ngồi lên ghế, vừa khóc vừa ăn hết chỗ thức ăn kia, sau đó máy móc uống thuốc, rồi lại quay về phòng nằm trên giường nhìn trần nhà.
Hôm đó ở bệnh viện, anh nói: Sư Niệm chúng ta kết hôn đi.
Hôm đó rõ ràng là cô biết anh hiểu lầm, nhưng vẫn ích kỷ lừa dối anh.
Sau khi cô theo Sở Húc Ninh tới đây, anh luôn đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức khiến cô cảm thấy không thật chút nào.
Phải, đúng là không thật gì hết.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra, Sở Húc Ninh cũng không phải tự nguyện kết hôn với cô nhỉ. Cho nên mọi người đều biết là Sở Húc Ninh không thể không lấy cô.
Mà Sở Húc Ninh không hề ngăn chặn những cách nghĩ này.
Sau khi Sở Húc Ninh quay lại phòng làm việc lại bận họp, bận chuyện Cố Tỉ Thành và lũ tội phạm kia, chuyện này lần này xem như tích được một công lớn cho quân đội, là chuyện tốt.
Hiện tại Cố Tỉ Thành vẫn chưa trở về, nói là vẫn phải báo lại với bên kia, hơn nữa lần này cũng chỉ bắt được một tên chạy việc nhãi nhép, còn con cá lớn đã chạy mất rồi.
“Cậu cứ bàn giao xong đi rồi quay lại, còn về chuyện sau đó, tới khi nào kết thúc đợt diễn tập quân sự rồi tính tiếp.” Sở Húc Ninh nói, “Trong chốc lát hắn sẽ không thể vùng lên được đâu.”
“Đang trên đường về rồi đây, chiều là có thể tới nơi rồi.” Cố Tỉ Thành nói tới đây nhưng vẫn đang nghĩ, xem ra không có thời gian đi gặp Sở Lạc Nhất rồi. Thế nên anh chỉ có thể gọi điện cho cô để báo cho cô biết là anh đã bình an trở về.
Cố Tỉ Thành nhìn vết thương trên mu bàn tay mình, không đi gặp cô cũng tốt, để cô đỡ phải lo cho anh.
Cố Tỉ Thành cũng không ngờ mấy tên đó lại là lính đánh thuê, xem ra cái ice two này quan trọng hơn họ nghĩ rồi.
Cố Tỉ Thành báo cáo cho Sở Húc Ninh xong mới gọi điện cho Sở Lạc Nhất, nói cho cô biết anh đang trên đường tới sân bay.
“Em biết rồi, anh em nói cho em biết rồi.” Nghe giọng Sở Lạc Nhất rất vui.
...