...
Chú Hạng nói rồi cuối cùng lắc đầu: “Nhưng sau này lúc bà ấy sinh được cho chú một cậu con trai thì cũng qua đời. Cái long mạch gì gì đó cũng không thể bảo vệ được bà ấy nữa.” Chú Hạng nói xong lại tiếp tục cúi đầu và cơm.
Cái chủ đề này nặng nề thật đấy.
Thế nhưng chuyện long mạch?
Thủy An Lạc biết, hoàng đế thời cổ đại thường sẽ xây mộ của mình trên long mạch, là để có được sự bảo vệ của rồng.
“Chú Hạng, cái thôn đó giờ còn không? Chú nhớ tên nó là gì không?"" Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Sao thế, có hứng thú với long mạch à?” Chú Hạng vừa ăn cơm vừa nói.
“Cũng không phải, chỉ là cháu tò mò thôi, dù sao mấy cái chuyện như long mạch bảo mệnh gì đó nghe chẳng thực tế chút nào?” Thủy An Lạc cười ha hả trả lời, rồi lại cúi đầu che đi suy nghĩ thực sự trong mắt mình.
“Chắc là còn đó, được gọi là thôn Long Gia, nhưng mà quanh năm họ sinh hoạt ở dưới núi Châu, rất hiếm người biết, không biết giờ thế nào rồi nữa.” Chú Hạng nói xong lại tiếp tục và cơm.
Thủy An Lạc có chút không yên lòng, thôn Long Gia, long mạch, như vậy chắc hẳn bọn họ có hiểu biết nhất định về rồng rồi!
Cô có nên đến đó xem một chút không?
“Nhưng trên núi Châu quả thật có một loại dược liệu có thể trị được bách bệnh, được gọi là cỏ Long Lân. Chú đã mạo hiểm hái được một bó, quả thật rất là kỳ lạ.” Chú Hạng nói, lại không có nói hết.
“Cỏ Long Lân? Là cái gì thế ạ?"" Đó chẳng phải là một loại cỏ thông thường ở phía Nam sao?
“Là cỏ thôi, những chỗ thần kỳ của nó là có một loại rắn cực độc phải dựa vào nó mà sinh tồn! Rắn độc sẽ đưa nọc độc vào trong cây cỏ đó. Sau đó loài cỏ đó sẽ phân giải chất độc để lấy được thứ mình cần để phát triển. Nhưng sau khi chất độc được phân giải thì cây cỏ đó lại thành một vị thuốc! Nhưng có lẽ hiện tại thứ cỏ đó cũng không còn nữa rồi. Rất nhiều năm chú không thấy ai nhắc đến nó nữa rồi!” Chú Hạng vừa nói vừa như cảm khái gì đó. Thủy An Lạc nghe không rõ. Hai người cũng ăn cơm xong rồi cho nên cô đem hai cái cặp lồng đi rửa.
Thôn Long Gia, Thủy An Lạc vừa nghĩ đến cái tên này thì lại càng muốn chạy qua đó xem sao.
Long mạch, Thủy An Lạc cúi đầu nhìn mảnh ngọc của mình, hay là cứ đi xem thử nhỉ.
Thế là, vừa về đến nhà, đây chính là chuyện đầu tiên mà cô kể với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đang đút cơm cho Tiểu Bảo Bối. Cu cậu vừa ngồi đá chân trên ghế ăn cho trẻ em vừa chơi đồ chơi, nhưng vẫn không quên bảo daddy nhà mình bón canh trứng cho mình ăn, người ta cũng bận rộn lắm đấy nhé.
Động tác của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục ăn cơm.
Thủy An Lạc đợi một lát cũng không có được đáp án liền chớp mắt nói: “Anh Sở, anh không nghe thấy hả?” Nếu không nghe thấy thì cô có thể nói lại lần nữa.
Lần này Sở Ninh Dực miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn vợ mình một cái: “Muốn đi tìm long mạch, thế sao em không lên trời luôn đi?”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc thầm nghĩ, cô cũng đâu phải Dương Lợi Vĩ*, lên trời làm gì chứ?
Dương Lợi Vĩ: là một nhà du hành vũ trụ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông là người đầu tiên được đưa vào vũ trụ bởi Chương trình Không gian Trung Quốc. Chuyến đi của ông trên tàu Thần Châu 5 khiến Trung Quốc trở thành quốc gia thứ ba trên thế giới đưa người vào vũ trụ một cách độc lập.
Nhưng anh Sở nói thế thì có nghĩa là: Không thể đi!
Thủy An Lạc chọc đũa vào cơm trong bát: “Còn một chuyện nữa, hôm nay Triệu Miểu đến tìm em, đã thế chú Hạng còn gặp phải quỷ đánh tường nữa, chắc không bao lâu nữa thì cả cái thành phố A này sẽ biết em chính là con rồng xấu xa chuyên trộm xác chết đó!”
Động tác tay của Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút. Anh còn tưởng rằng mình có thể giấu được cô, nhưng lại quên mất Triệu Miểu kia chắc chắn sẽ tới tìm Thủy An Lạc.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đã xử lý rồi.” Sở Ninh Dực nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng an ủi.
“Anh không sợ sao, có khi em là ác long thật đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa làm động tác dọa quỷ với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực liếc bà xã mình từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt hiện lên bốn chữ: Đừng tự làm mất mặt mình nữa!
...