...
Kiều Nhã Nguyễn dùng hết sức mà giẫm lên mu bàn chân của anh ta
“Tôi sẽ nhớ kỹ việc lo ma chay cho anh!” Kiều Nhã Nguyễn lạnh nhạt nói.
Phong Phong càng nhích tới sát hơn: “Người có thể lo ma chay cho tôi, nếu không phải con tôi thì là vợ tôi, xem ra em cũng chỉ có thể chọn cái sau mà thôi.”
“Còn có ba mẹ của anh cơ à, tôi không ngại chọn phương án này đâu!” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.
Phong Phong: “...”
Hình như anh ta lại thua một ván nữa rồi.
Cơ mà có thể áp đảo cô bằng hành động cũng là một loại thành công rồi đúng không?
Một tay Phong Phong nắm lấy cổ tay của Kiều Nhã Nguyễn, một tay thì ôm lấy eo của cô rồi kéo cô đi vào: “Không nên để họ chờ lâu quá.”
Kiều Nhã Nguyễn tránh không được nên càng thấy giận dữ tợn, chờ hai năm nữa mà xem, cô chắc chắc sẽ không bị người này tóm đi như thế nữa đâu.
Kiều Nhã Nguyễn căm giận nghĩ trong lòng. Trước hết cứ dung túng cái tên này đã, chờ hai năm nữa cô nhất định sẽ đòi lại bằng hết.
Bên ngoài studio gió xuân thổi có hơi mạnh. Một cô gái đứng đó khiến áo gió của cô ta bị thổi tung lên, hồi lâu vẫn chưa rơi xuống.
Viên Giai Di đứng bên cạnh xe, cô ta ngẩng đầu nhìn studio, trên khuông mặt gầy đét lúc này đã trở nên vặn vẹo dữ tợn.
“Thủy An Lạc, cố mà quý trọng hạnh phúc lúc này của mày đi! Có thể không lâu nữa đâu, cuộc đời còn lại của mày sẽ chỉ còn đau khổ mà thôi!” Thanh âm the thé của Viên Giai Di cất lên.
Cánh cửa của chiếc xe đằng sau bỗng mở ra, một gã đàn ông cầm di động đi tới bên cạnh Viên Giai Di, nói: “Là của Long phu nhân.”
Viên Giai Di cúi đầu nhìn di động, cô ta chán ghét việc bản thân bị Long Nhược Sơ khống chế thế nhưng cô ta cũng biết rằng nếu không có Long Nhược Sơ thì cô ta sẽ không bao giờ có thể trả thù được Thủy An Lạc, cho nên cô ta không thể ngó lơ bà ta.
Viên Giai Di đưa tay nhận lấy điện thoại rồi trầm giọng nói: “Long phu nhân.”
“Cô Viên, tôi cảnh cáo cô một lần! Ngàn vạn lần đừng có đi vào vết xe đổ của Lan Hinh. Cô ta cũng không thông minh lắm đâu.” Thanh âm trầm thấp của Long Nhược Sơ truyền ra từ điện thoại.
Vết xe đổ của Lan Hinh?
Suýt nữa là cô ta lấy được mạng của Thủy An Lạc rồi.
Viên Giai Di không phải kẻ ngu, tuy rằng cô ta muốn cái mạng của Thủy An Lạc thế nhưng cô ta cũng biết rằng, ép hai người họ phải xa nhau mới là nỗi đau khổ triền miên nhất.
“Long phu nhân lo lắng quá rồi, đến lúc đó thì bà cứ lo việc mang cô ta đi là được.” Viên Giai Di mỉm cười nói rồi cúi đầu nhìn móng tay của mình: “Chỉ cần cô ta cút đi thì Ninh Dực sẽ là của tôi thôi.”
Giọng điệu của Viên Giai Di có chút không bình thường, dường như suy nghĩ của cô ta cũng không được bình thường cho lắm.
Tất nhiên là Long Nhược Sơ biết điều này, thế nhưng bà ta không thèm để ý. Bà ta chỉ muốn dùng kế dương Đông kích Tây để đưa được Thủy An Lạc đi mà thôi.
Viên Giai Di cúp máy rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía studio.
“Thủy An Lạc, tao sẽ chờ đến cái ngày mày phải cầu xin tao!” Viên Giai Di lầm bầm một cách âm độc rồi xoay người bước lên xe.
***
Bên trong studio, Sở Ninh Dực đã thay một bộ đồ đời Đường. Đây là bộ đồ tân lang phong cách cổ đại duy nhất mà anh chấp nhận được. Những kiểu khác đều bị anh đánh rớt sạch sẽ.
Sở Ninh Dực mặc Đường phục rất có phong thái văn nhân, tay cầm thêm một cái quạt là trông y như một tài tử phong lưu thời Đường rồi.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn ba mình rồi lại quay đầu nhìn mẹ: “Bạ bạ... bạ bạ...” Sao ba của nhóc lại biến hình thế này? Hình như mẹ cũng biến hình nữa rồi. Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ rồi túm lấy quần áo ba mình: “Bé muốn... Bé muốn...”
Sở Ninh Dực nhíu mày bế con trai lên: “Muốn cái gì?”
Tiểu Bảo Bối kéo kéo áo của ba mình, nhóc cũng muốn mặc cái bộ đồ kỳ lạ này, nhìn còn đẹp hơn cả bộ đồ mà bà nội mua cho nhóc nữa.
“Có cả đồ cho tiểu thiếu gia nữa đấy ạ.” Nhân viên phục vụ cười tít mắt nói. Cô ta muốn bế Tiểu Bảo Bối lắm thế nhưng không có gan, lúc này có thể nhân cơ hội thay quần áo cho nhóc mà bế một chút.
“Ui chu choa, Sở tổng hóa trang thế này đẹp trai quá đi.” Kiều Nhã Nguyễn tấm tắc hai tiếng rồi lại bị người bên cạnh hung hăng trừng mắt một cái.
...