...
Đầu bên kia im lặng, một lát sau mới lên tiếng: “Tôi cho rằng sức chịu đựng của Sở Ninh Dực rất tốt, cho nên mới nói như vậy với bạn của tôi, chắc là anh ta đã hiểu lầm ý tôi.”
Thủy An Lạc nghĩ cái lý do này đúng là hay thật, nếu như không phải cô biết tỏng mục đích của hắn thì có khi cô đã tin rồi.
“Thật sao.” Thanh âm của Thủy An Lạc nhàn nhạt. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp lời: “Nếu là như thế thì coi như tôi đã hiểu lầm anh đi. Thế nhưng cho dù là như vậy thì tôi cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm những chuyện tổn thương đến chồng của tôi!”
Thủy An Lạc nói bằng giọng điệu nghiêm túc, tựa như cô rất để ý chuyện Sở Ninh Dực có bị ức hiếp hay không.
Janis cười cay đắng, nói: “Tôi chỉ muốn nói rõ với cô thôi. Tôi chẳng có lý do gì mà phải đối đầu với anh ta cả, không phải sao?”
“Tôi cũng chỉ nói rõ ràng cho anh biết thôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc, cô lại nói tiếp: “Vậy nên Janis này, chúng ta không cần làm bạn nữa đâu.”
“Chỉ vì chuyện này thôi sao?” Janis có chút sốt ruột.
“Chuyện này còn chưa đủ sao?” Thủy An Lạc hỏi ngược lại gã một câu: “Janis, có mấy lời tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng không muốn nói đến lần thứ hai, anh có hiểu không?”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài, Janis bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Thủy An Lạc tắt mắt điện thoại rồi nhìn Sở Ninh Dực đang đi tới.
Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh cô. Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Em không làm sai chứ?!”
“Nếu như anh nói em làm sai rồi, chẳng lẽ em sẽ gọi điện lại cho Janis rồi nói, Janis chúng ta làm bạn đi hay sao?!” Sở Ninh Dực nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cứ cho là cô chưa từng hỏi câu đó đi, cô còn phải tiếp tục ăn sáng nữa.
Sở Ninh Dực tựa người vào ghế nhìn Thủy An Lạc: “Làm như vậy cũng tốt, Janis trời sinh có tính đa nghi, em làm như vậy mới giống phản ứng của một cô gái bình thường.”
Thủy An Lạc làm một cái mặt quỷ với anh: “Em vốn là một cô gái bình thường có được không hả?”
Sở Ninh Dực yên lặng nhìn thoáng qua con gái của mình, ý tứ rõ ràng muốn nói cho Thủy An Lạc biết rằng: Mẹ lũ nhỏ à, em tự giác chút đi!
“Được rồi, cuối tuần anh với em sẽ cùng đi họp phụ huynh cho Tiểu Bảo Bối.” Sở Ninh Dực tuyên bố quyết định của chính mình.
“Hả?” Thủy An Lạc sửng sốt. Cô quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Chẳng phải anh không thích đi dự họp phụ huynh à, sao thế? Thật tình em hoàn toàn có thể làm thay anh mà.”
Có một đứa con trai học cực giỏi cũng là vinh quang của cô đấy.
Sở Ninh Dực cười không rõ ý, thuận tay lật tài liệu ra xem: “Phong Tứ đâu rồi?”
“Đến đoàn làm phim rồi, nói là có việc.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng mình: “Phim mới còn chưa quay, sức khỏe của Triệu Uyển Uyển còn chưa hồi phục mà sao anh ta bận rộn thế nhỉ?”
Sở Ninh Dực nhướng mày rồi đặt mấy cái thứ gì gì đó anh xem không hiểu này xuống bàn: “Có lẽ là chuyện của Cố Minh Hạo, sau chuyện lần đó thì địa vị của hắn ở thành phố A đã không còn vững chắc nữa rồi. Quả không ngoài dự liệu, Janis sẽ tới thành phố A nhanh thôi, đến lúc đó địa vị của hai tên đó ngang nhau mới là điều có lợi nhất cho chúng ta.”
Thủy An Lạc vừa đứng dậy vừa xoa xoa chóp mũi của mình: “Boss lớn phía sau màn không nhìn thấu điểm này sao? Hắn ta không sợ nội chiến à?”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đi tới cạnh mình, ngón tay của anh gõ lên mặt bàn một cái: “Nhưng mà hắn ta càng lo lắng việc sẽ hỏng chuyện, như vậy kế hoạch suốt mấy chục năm của hắn sẽ có thể bị phá hủy lần thứ hai.”
Thủy An Lạc chống tay lên cằm, nghiêm túc nghĩ thì thấy quả đúng như lời anh nói, muốn nghiên cứu một người cải tạo gen phải tốn mười mấy hai mươi năm. Hiện tại thời gian đã quá gấp, nếu bị thất bại lần nữa thì coi như tâm huyết cả đời của hắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn luôn.
...