Chương 668: Một cơ hội [9]


...

Thủy An Lạc chẳng kịp đánh răng rửa mặt mà vội gọi lại luôn.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng ra nói gì thì người bên kia đã tức giận gào lên.

“Tiểu Lạc Tử, ai gia cho mày một cơ hội, giờ nói thì xem như là tự thú.”

Gần đây có nhiều người cho cô cơ hội ghê.

Thủy An Lạc thò tay gãi gãi cái đầu mình, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hình như hôm qua cô có một cuộc giao dịch gì đó với tên điên kia thì phải.

Thủy An Lạc bước xuống giường, “Chuyện đó à, đổi mày lấy chút lợi ích ấy mà!” Thủy An Lạc quyết định thẳng thắn luôn.

“Tiểu Lạc Tử, mày nói xem có phải mày bị ngớ ngẩn không? Bà đây không đáng tiền như thế cơ à? Sao mày không biết đường đổi chác nhiều thêm một chút hả?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng.

Bước chân của Thủy An Lạc khựng lại, cố gắng không cười phá lên mà chỉ cười xòa một tiếng: “Tất nhiên là mày đáng giá rồi. Mày nghĩ mà xem nhé, nếu giờ tao có thể dùng cách của anh ta để lấy lòng được Viện trưởng Kiều, thì tao với Sở Ninh Dực có thể tái hôn được rồi, mà hai đứa tao tái hôn được vậy tiền của Sở tổng chẳng phải sẽ là của mày sao?” Thủy An Lạc vừa bước vào nhà vệ sinh vừa dỗ cô.

“Nói cũng đúng.” Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không hề cảm nhận được rằng bản thân đang bị Thủy An Lạc che mắt, cứ cho là người ta có thể kết hôn đi, nhưng như thế thì đâu có nghĩa là tiền của Sở tổng sẽ thành của cô đâu.

Thủy An Lạc cười ha hả, vất vả lắm mới dỗ được Lão Phật Gia, nhưng lúc cô còn chưa kịp kéo quần lên thì đã thấy Sở Ninh Dực đứng trước cửa cười như không cười nhìn mình.

“Á...” Thủy An Lạc giật mình ngồi thụp xuống: “Anh, anh đứng đấy từ lúc nào thế?”

Sở Ninh Dực từ từ bước tới, hai tay Thủy An Lạc siết thật chặt vạt áo của mình để che lại chỗ cần phải che.

Sở Ninh Dực đi đến gần Thủy An Lạc, hai tay của anh chống lên vách tường phía sau bồn cầu, cúi xuống nhìn cô gái vẫn còn đang ngồi trên bồn cầu kia.

Thủy An Lạc thầm kêu rên trong lòng, Lão Đại à, đến ngay cả dồn bồn cầu anh cũng phải thử một chút hay sao?

“Em tái hôn với anh, thì tiền của anh thành tiền của Kiều Nhã Nguyễn sao?” Sở Ninh Dực thong thả nói, giọng anh không lớn, không lạnh, chỉ nhàn nhạt.

Nhưng mà chính cái thanh âm nhàn nhạt đó lại khiến Thủy An Lạc cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, quả nhiên là anh nghe thấy mất rồi.

Mắt Thủy An Lạc đảo quanh nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào anh.

Chuyện này phải giải thích thế nào đây?

“Thủy An Lạc, anh cho em một cơ hội!” Sở Ninh Dực cúi đầu kề sát sát vào trán cô, hai tay vẫn đè ở phía sau bồn cầu.

Lại một cơ hội nữa?

Hình như hai ngày nay cơ hội của cô hơi nhiều thì phải?

“Anh Sở, anh xem trong này nặng mùi như vậy, hay anh chờ em ra ngoài rồi nói được không?” Thủy An Lạc cười gượng, vấn đề ở chỗ không mặc quần thì cô không có cảm giác an toàn.

Nhất là khi bị dồn bồn cầu thế này nữa chứ...

Nhưng Sở Ninh Dực hoàn toàn không có ý định di chuyển, trái lại còn ngày càng áp sát vào Thủy An Lạc.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, Thủy An Lạc có muốn tránh cũng chẳng còn chỗ nào mà tránh cả.

“Không muốn?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc càng lúng túng hơn, chốc lát sau cô bỗng lên tiếng: “À, ý của em là, chờ em với anh Sở tái hôn xong, anh Sở yêu em như thế, mà Kiều Nhã Nguyễn giúp đỡ em nhiều như vậy thì anh Sở nhất định sẽ báo đáp cô ấy, anh nói xem có đúng không?”

Thủy An Lạc cười chân chó*. Đừng nói là chân chó, giờ chỉ cần Sở Ninh Dực chịu rời khỏi đây thì kể cả có là chân dê cô cũng làm.

*Chân chó: Ninh nọt, xu nịnh.

“Yêu em?” Sở Ninh Dực nghiền ngẫm hai chữ này, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi buông cô ra, xoay người rời đi.

Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh không yêu cô sao?

“Thủy An Lạc, để anh nhắc em một chuyện, giờ đã là tám giờ hai mươi mốt phút, em chỉ còn ba mươi chín phút nữa thôi đấy.” Lúc ra đến cửa, Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhắc cô.

Nhưng đúng lúc anh ngoảnh lại thì…!!!

...