...
“Vậy nên chuyện này cho anh một lỗ hổng à?” Thủy An Lạc nói rồi khom lưng cầm tài liệu lên, sau đó ngồi xuống thảm trải sàn, bắt đầu chỉnh lý số liệu.
Sở Ninh Dực không phủ nhận, vấn đề bây giờ là anh phải lợi dụng sơ hở này như thế nào. Hiện tại quyền chủ động đã nằm trong tay anh. Kế hoạch người cải tạo gen và đám người kia nằm trong tối, căn cứ ở ngoài sáng, chắc chắn đây là điều có lợi với bọn họ.
***
Khách sạn, đoàn làm phim.
Lúc Phong Phong tới nơi thì đạo diễn và những người khác đều đã có mặt, nhiệm vụ chủ yếu lần này là chọn diễn viên phụ, đáng lẽ không cần Phong Phong phải ra mặt nhưng Cố Minh Hạo lại nói tốt nhất vẫn nên để Phong Phong xuất hiện, đỡ cho đến lúc đó anh lại không ưng.
Tâm tình của Cố Minh Hạo thế nào thì ai ai cũng có thể nhìn ra được.
Tất nhiên Phong Phong cũng không phải ngoại lệ, có điều anh cũng đâu có thèm để ý chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ nữa. Dù sao thì có thể chọc tức người ta cũng là một loại năng lực mà.
Người đầu tiên được chọn vào vai nữa thứ - vai bạn thân của nữ chính, một cô gái rất có tâm cơ nhưng lại hiền lành.
Cố Minh Hạo chọn một cô gái có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh xắn.
Phong Phong vừa sờ sờ chóp mũi của mình vừa nhìn cô bé vẫn luôn phóng điện với mình từ nãy đến giờ kia, cuối cùng nhàn nhạt lên tiếng: “Rốt cuộc là tôi yêu đương với nữ chính hay là với nữ phụ thế, cô gái này mà cũng được sao?”
Cố Minh Hạo nhìn về phía Phong Phong đang trưng ra cái dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Tôi mới là biên kịch, tôi hiểu rõ hình tượng nhân vật của tôi hơn anh.”
“Anh hiểu được nhân vật, nhưng anh không hiểu được người ta!” Phong Phong đổi chân gác trên bàn: “Anh Cố muốn tôi đến đây chẳng phải là vì để trưng cầu ý kiến của tôi sao? Đã bảo tôi tới nhưng lại không cho tôi phản bác là có ý gì?”
“Anh Phong đang có thành kiến với tôi đúng không?” Cố Minh Hạo hỏi trắng ra.
“Là thành kiến lớn.” Phong Phong nói rồi đứng dậy, nhìn Cố Minh Hạo: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hợp đồng anh ký với Sở Thị đã ghi rõ rằng Sở thị có toàn quyền phụ trách việc chọn diễn viên, đáng lẽ anh Cố không nên tự mình tới chọn vai phụ nhưng anh lại tới là để làm gì vậy? Muốn đưa ai đó vào sao?”
Cố Minh Hạo ngẩng đầu, nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Anh đang nói cái gì thế?”
Phong Phong thuận tay lật lật kịch bản: “Tôi đang nói cái gì thì hẳn anh rõ ràng hơn tôi mới đúng chứ, thay vì lãng phí thời gian ở đây để cài người vào bên cạnh tôi thì chẳng thà nghĩ cách để sửa kịch bản cho tốt hơn đi, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền, hay là mục đích chính của anh Cố đây không phải là để kiếm tiền?”
Phong Phong gằn từng chữ một mà nói.
Sắc mặt của Cố Minh Hạo cũng thay đổi theo từng câu từng chữ ấy, không biết lời này của Phong Phong là thật hay là giả.
Hắn có cảm giác Phong Phong đã biết cái gì đó, thế những cũng cảm thấy anh chẳng biết cái gì cả.
“Anh Phong bị mắc chứng hoang tưởng bị hại đấy hả? Vì sao tôi phải cài người vào bên cạnh anh chứ?” Cố Minh Hạo hừ lạnh một tiếng.
“Ồ, vậy chẳng lẽ lúc tôi tới đây tôi đã nhìn nhầm rồi sao?” Phong Phong nói rồi đem di động của mình quăng lên bàn: “Anh Cố với cô gái này không quen biết nhau sao?! Tính tình của tôi không được tốt cho lắm đâu, tôi ghét nhất chính là ba cái chuyện đi cửa sau đấy!”
Cố Minh Hạo cúi đầu nhìn tấm ảnh cô gái kia tới gặp hắn lúc trước, thế rồi hắn lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Phong, vậy hóa ra Phong Phong nói như vậy chỉ là vì chuyện này sao?
Hiện tại Cố Minh Hạo cũng không dám xác định.
Hắn đã bị Sở Ninh Dực chơi hai lần, cho nên lần này tuyệt đối không thể lơ là nữa.
Hắn muốn cài một người của mình vào bên cạnh Phong Phong, nhưng không ngờ lại bị Phong Phong bắt quả tang thế này.
Cố Minh Hạo nghĩ nghĩ, nếu cứ tiếp tục chỉ e rằng hắn cũng chẳng được lợi, thậm chí có khi sẽ tự bán đứng chính mình, vậy nên hắn vỗ kịch bản đang cầm trên tay xuống nói: “Nếu như vậy thì tôi khỏi tới nữa là được, nếu đã bán cho Sở Thị thì cũng chẳng còn quan hệ gì với tôi nữa hết!”
Phong Phong nhìn gã đàn ông đang tức giận bỏ đi. Anh ngồi xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, muốn đấu với anh sao, còn lâu mới đủ trình.
Phong Phong đang mải nghĩ thì đột nhiên di động vang lên. Anh cúi đầu nhìn rồi kinh ngạc khi nhìn thấy tên người gọi tới, sau đó vội vàng cầm di động đứng lên, cung kính tiếp chuyện.
...