...
Sở Ninh Dực không ngờ sau khi bắt máy giọng nói non nớt của Tiểu Bảo Bối lại truyền tới.
Nhưng nghĩ đến chuyện hai mẹ con giờ đang ở nhà lớn, Sở Ninh Dực lại nhịn không được mà lắc đầu thở dài. Nhóc con này, lần nào cũng chỉ biết hại anh.
Hiện giờ, việc mẹ anh thích nhất chính là lôi chuyện anh khi còn nhỏ ra để so sánh với thằng nhóc này. Hiềm nỗi anh là kiểu lạnh lùng, mà thằng nhóc này thì là kiểu gặp người gặp quỷ đều cười cho được. Cho nên, hiện giờ trong lòng mẹ mình, anh không có lấy một ưu điểm nào cả.
“Ừm~” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp, hoàn toàn khác với cái câu “alo” ban nãy.
Tiểu Bảo Bối vẫn hưng phấn kêu: “Bạ bạ, nhà, nhà~”
“Ba đang đi làm, tan làm sẽ về.” Sở Ninh Dực day trán mình, không biết Tiểu Bảo Bối nghe có hiểu không, nhưng vẫn phải nói.
Tiểu Bảo Bối có chút hoang mang, quay đầu lại nhìn ông nội, “Không, không nàm~”
Tiểu Bảo Bối đang muốn nói với ông nội, không cho ba đi làm nữa, bảo ba về nhà đi.
Sở Mặc Bạch cười vuốt cái đầu nhỏ của cháu trai, thằng nhóc này đang xót ba kìa.
“Ba không đi làm thì ông nội sẽ phải đi làm. Tiểu Bảo Bối để ông nội đi làm hay là để ba đi làm?” Sở Mặc Bạch nói rất chậm, chỉ sợ bé nghe không hiểu.
Tiểu Bảo Bối nhìn di động trong tay ông nội, hình như đang phân vân, nửa ngày mới lảnh lót nói: “Em trai~”
Để em trai đi làm là được rồi, ý tưởng này rất hay.
“Ha ha...” Thủy An Lạc vốn là đang nhìn con trai, nghe được câu này, đột nhiên bật cười.
Sở Ninh Dực cũng sửng sốt một chút, đột nhiên có chút thương hại cho cậu con trai út còn chưa đến báo danh của mình.
Còn chưa sinh ra đã bị anh mình gài bẫy.
Hà Tiêu Nhiên nghe thấy Tiểu Bảo Bối nói vậy liền nhìn về phía Thủy An Lạc: “Có rồi?”
Thủy An Lạc vội vàng lắc đầu, mặt hơi đỏ lên: “Không phải đâu ạ, Ninh Dực dạo này cứ bắt nó chọn em trai hay em gái, cho nên thằng bé mới nhớ kỹ như vậy.”
“Em trai, em trai!” Tiểu Bảo Bối lại nghe thấy từ em gái nên cuống lên phản bác lại mẹ, sao có thể là em gái được. Em gái thì nhóc bắt nạt thế nào được chứ?
Hà Tiêu Nhiên bỏ thực đơn xuống, định kéo Tiểu Bảo Bối đang vịn lấy đùi ông nội sang bên cạnh. Tiểu Bảo Bối vội vàng chỉ vào di động giậm chân: “Bạ bạ, bạ bạ...”
Ý là, bà nội đừng kéo cháu, cháu đang nói chuyện với ba.
“Được rồi được rồi, con nói chuyện với ba đi, bà nội không chạm vào con nữa.” Hà Tiêu Nhiên vội nói, sợ cháu trai sẽ nổi nóng.
Sở Ninh Dực nghe giọng điệu nóng nảy của con trai, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Bảo bối, đưa điện thoại cho mẹ, ba có chuyện muốn nói với mẹ con.”
Tiểu Bảo Bối nghe thấy ba nói vậy, thò cái đầu nhỏ ra nhìn mẹ, sau đó cầm lấy chiếc di động trong tay ông nội, thân mình nhỏ loạng choạng đi tới, “Ma ma~”
Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối, tay kia cầm lấy di động, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, không có ý gọi điện thoại ngay trước mặt ba mẹ chồng.
Thủy An Lạc lên lầu, sau khi vào phòng mới nói: “Anh nghe máy rồi à?”
“Ừ, sao lại không nghe?” Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế, nhìn kim đồng hồ từ từ chỉ vào số hai, hai giờ anh phải phải lên đường.
“Không muốn nghe anh ta nói chuyện.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật.
Sở Ninh Dực càng vui vẻ hơn, không muốn nghe anh ta nói chuyện, đáp án này anh rất hài lòng.
Chỉ là không biết, Bạch Dạ Hàn nghe được câu trả lời này, sẽ thế nào đây?
...