...
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, đứa bé đó khôn ranh thế sao?
Sở Ninh Dực uống nước xong liền nhìn Thủy An Lạc đang cúi đầu mát-xa bắp chân cho mình, “Con bé không bỏ được Tát Phổ Man, đang chờ cơ hội để trở về đấy.”
“Nhưng không phải Tát Phổ Man đã...” chết rồi sao?
Nếu vậy thì ước nguyện này của con bé chắc chắn sẽ không thành rồi.
“Thiếu phu nhân, có ngài Mao tới tìm ạ.” Thím Ngô ở bên ngoài nói vọng vào.
“Giáo sư Mao đến rồi à, chờ một chút.” Thủy An Lạc nói xong vội đứng dậy đi ra ngoài. Cô thật sự không có thời gian ra ngoài, may mà Sở Ninh Dực cũng có máu mặt nên mới có thể mời người ta tới nhà được.
Vị Giáo sư Mao này đã hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng đầu, nhưng trông vẫn rất có tinh thần.
Thủy An Lạc đưa ông vào. Sở Ninh Dực khẽ gật đầu. Giáo sư Mao cũng không nhiều lời, đầu tiên là bắt mạch cho anh trước, sau đó kiểm tra hai chân rồi mới xem báo cáo xét nghiệm cùng với phim chụp Thủy An Lạc mang về.
Thủy An Lạc lo lắng nhìn, khẽ mím môi.
Sau khi Giáo sư Mao xem xong, vẻ mặt có hơi tối lại.
Sở Ninh Dực đưa tay ra nắm lấy tay Thủy An Lạc. Anh biết giờ cô còn căng thẳng hơn cả mình.
“Thế nào ạ?” Thủy An Lạc sốt ruột hỏi, “Chúng tôi đã từng thử trị bằng từ, nhưng cũng không có kết quả gì.”
Giáo sư Mao đưa lại phim và báo cáo cho Thủy An Lạc, “Thử châm cứu đi, dây thần kinh bị khép lại quá nghiêm trọng, thường thì từ tính không có tác dụng.”
Thủy An Lạc gật đầu.
“Chuyên ngành Đông Tây y kết hợp của cô cậu có phải cũng có môn châm cứu xoa bóp đúng không?” Giáo sư Mao bỗng cất tiếng hỏi.
Thủy An Lạc cười xấu hổ, “Tôi chỉ vừa đủ điểm qua môn thôi.” Thế nên, sao cô dám châm cứu lên chân Sở Ninh Dực được chứ.
Sở Ninh Dực: “...”
Giáo sư Mao: “...”
Nhưng, nhớ lại lịch sử huy hoàng học năm môn tạch tới bốn môn của cô, Sở Ninh Dực cảm thấy, qua môn đã là giỏi lắm rồi, thật sự là giỏi lắm rồi đấy.
Giáo sư Mao hơi khựng lại, một lát sau nhớ tới gì đó, Kiều Nhã Nguyễn là thánh học, còn cô gái này trái ngược đến đáng thương.
“Tôi sẽ chỉnh lại bệnh án, cô kết hợp với tình hình cụ thể liên hệ với Giáo sư Lưu, dù sao cô ấy cũng là bậc thầy châm cứu, sau đó hãy bảo cô ấy chỉ cho cô cách châm cứu.” Giáo sư Mao nói rồi liền đứng dậy.
Thủy An Lạc vội đưa ông vào phòng làm việc, bên đó có giấy bút.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn hai chân, tất cả mọi người đều cho anh một đáp án giống nhau, đó là dây thần kinh bị khép lại nghiêm trọng... nghiêm trọng.
Có đôi khi anh nghĩ rằng, may mà chỉ bị khép lại, chứ không phải bị đứt hẳn dây thần kinh, như vậy cũng đã được coi là chuyện tốt rồi nhỉ.
Sau khi Thủy An Lạc tiễn Giáo sư Mao rồi liên lạc với Giáo sư Lưu xong, cô mới quay về phòng ngủ. Sở Ninh Dực lại đang xem sách. Cô không biết tại sao Sở Ninh Dực lại có nhiều sách để xem như vậy nữa.
“Giáo sư Lưu đang họp, em đã gửi mail cho cô ấy rồi.” Thủy An Lạc nói rồi ngồi xuống giường.
“Em đừng nghĩ nhiều, cứ mặc cho số phận đi.” Sở Ninh Dực cất tiếng an ủi.
“Anh mà cũng mặc cho số phận ấy hả?” Thủy An Lạc chớp mắt hỏi, cảm thấy không thể tin nổi, dù gì thì con người Sở Ninh Dực sao có thể phó mặc mọi thứ cho số phận được.
Sở Ninh Dực: “...”
“Em phải tập châm kim cho tử tế mới được, không thể để người khác chạm vào đôi chân trắng nõn nà này của anh Sở nhà em được.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Anh thà để người khác chạm vào còn hơn ấy.
“Thật ra, anh có thể nhờ chú Sở tìm một bác sĩ châm cứu.” Sở Ninh Dực lên tiếng, nhưng trong giọng nói đã xen lẫn sự bức thiết không dễ dàng phát giác.
“Anh không tin em à.” Thủy An Lạc tỏ vẻ tủi thân nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực lẳng lặng quay đi, cô gái này nhà anh thi qua được môn chắc chắn cũng là gian lận, sao mà tin nổi đây?
...