Chương 3074: Anh chỉ tin tưởng một mình em [2]


...

Kẻ kia nắm một con dao găm trong tay, nhắm thẳng về phía ngực của Sở Húc Ninh để đâm. Sở Húc Ninh lập tức tránh đi, lợi dụng điểm yếu của đối phương, trở tay nắm ngược lấy cánh tay của người nọ rồi bẻ gập cánh tay của gã, đưa gã ra trước mặt mình chắn đạn của máy bay không người bắn tới.

Lão Miêu giúp anh dọn đường. Sở Húc Ninh cũng chẳng kịp nghĩ xem kế hoạch của Sư Niệm có lỗ hổng nào không, bởi vì hiện giờ không có cách nào tốt hơn nữa rồi.

Từ nơi này chạy đến bến tàu mất khoảng hai phút, vừa kịp lúc thuyền khởi hành.

Cố Thanh Trần cúi đầu nhìn đồng hồ, nếu quá hai phút thì các nhân viên của bến tàu sẽ tới đây.

Sư Niệm cũng biết điều này, cô chỉ cầu cho thời gian có thể kéo dài hơn một chút.

Cố Thanh Trần duỗi tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Sư Niệm: “Kịp mà, đừng sợ.”

Sư Niệm bặm chặt môi, chỉ có thể gật đầu mà chẳng nói nên lời. Bởi vì cô sợ nếu như cô há miệng ra thì trái tim sẽ nhảy vọt ra mất.

Cho nên cô sợ.

Sở Húc Ninh càng lúc càng gần. Anh chạy sắp đến nơi rồi, Sư Niệm siết chặt hai tay nhìn thân thể linh hoạt giống như một con cá chép của anh nhảy xuống sông.

“Kéo lên!!!” Sư Niệm hô lớn. Hai thủy thủ bên dưới lập tức nhanh chóng kéo lưới đánh cá lên.

Nhưng lực của máy bay không người lái quá mạnh, cho nên dù hai thủy thủ kia vô cùng khỏe khoắn nhưng vẫn bị nó kéo lê. Sư Niệm giật mình, không kịp nghĩ nhiều mà nhảy thẳng ra ngoài.

“Sư Niệm!...” Cố Thanh Trần hét lên một tiếng rồi khẩn trương để người chạy qua giúp đỡ.

“Chị dâu!” Kèn Nhỏ quát một tiếng, lúc anh ta định nhảy xuống thì bị Tần Thiếu Bạch kéo lại.

“Đừng có gây thêm rắc rối, cậu mà nhảy xuống đó thì bọn họ cứu cậu hay kéo lưới đánh cá đây hả?” Tần Thiếu Bạch lí trí nói.

Vào lúc này, Sở Húc Ninh nhanh chóng nhảy lên, anh không hề ngừng lại mà nhanh chóng giao con chip cho Tần Thiếu Bạch rồi lại nhảy xuống nước.

Máy bay không người lái có lực quá lớn, mười mấy người lôi kéo lưới đánh cá mà vẫn không thể không chế được. Hơn nữa lúc này Tần Thiếu Bạch đang cầm con chip đi tới đi lui trong khoang thuyền nên máy bay không thể xác định được vị trí chính xác của mục tiêu, chỉ có thể bay loạn xung quanh.

Sau khi Sở Húc Ninh nhảy xuống nước, trước tiên anh thấy được một thân hình mảnh khảnh của ai đó nên bơi thẳng tới. Anh túm lấy đoạn lưới đánh cá mà cô đang cố gắng kéo rồi nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước một cái.

Sở Húc Ninh biết cách này chắc chắc sẽ có lỗ hổng nhưng lại không thể phủ nhận rằng, đây chính là biện pháp duy nhất.

Sư Niệm đã sắp bị ngạt đến nơi. Cô bị Sở Húc Ninh đẩy một cái lập tức trồi lên mặt nước rồi không ngừng thở dốc. Lúc này Lão Bạo cũng quay về gia nhập trong đám người cố gắng khống chế máy bay không người lái.

Lạc Hiên còn phải ứng phó với đám nhân viên của bến tàu. Chiếc thuyền này không thể tiếp tục neo đậu ở đây nữa, phải lập tức khởi hành.

Mà hiện giờ, đám người dưới nước vẫn dang chiến đấu kịch liệt với quả bom nổ chậm kia.

Lạc Hiên đứng cạnh vợ mình, không hề tranh chấp với bất kỳ người nào mà chỉ bảo người lái tàu bắt đầu xuất phát.

Chiếc thuyền khởi hành, Sở Húc Ninh ra hiệu với đám Lão Bạo để bọn họ đi giúp mấy người thủy thủ nổi lên mặt nước, còn bọn họ thì bám vào bên dưới thuyền, tìm cơ hội giải quyết cái thứ chết tiệt khó chơi này.

Sư Niệm leo lên thuyền. Lạc Hiên đã thấy tàu chiến đang đuổi tới cách đó không xa.

“Đám người kia vì con chip này mà định cá chết lưới rách luôn đây mà.” Lạc Hiên bật cười ra tiếng.

Sư Niệm cũng nhìn thấy đám người đó. Bọn họ phải lập tức rời khỏi chiếc thuyền này, nếu không sẽ hại đến Lạc Hiên mất.

Thế nhưng cái thứ chết tiệt kia phải xử lý thế nào đây?

“Bác, có thể...”

“Bác, có thể cho cháu mượn tàu ngầm với máy bay trực thăng một chút được không?” Sở Húc Ninh vừa nhảy lên thuyền liền cắt ngang lời Sư Niệm định nói.

Lạc Hiên nhướng mày nhìn hai người này, nghĩ giống đối phương cơ đấy.

...