...
Quét hết mảnh thủy tinh cho vào thùng rác, cô tiếp tục dọn dẹp, “Mấy cái cốc này tuy là đều mua được với giá rẻ, còn mua một tặng ba nhưng mà cũng là tiền cả. Mấu chốt là nước này tự tay em đun, người khác còn chẳng nỡ hất ấy, anh nói xem thế này tốn bao nhiêu tiền hả?”
“Thủy An Lạc, em biến ra ngoài ngay cho anh.” Sở Ninh Dực khó chịu nói.
Thủy An Lạc cười tít mắt, “Lần này anh nói nhiều hơn hẳn mấy chữ đấy. Anh nói thêm mấy chữ “Thủy An Lạc” với “cho anh” kìa, ai dô, có tiến bộ ghê.”
“Bốp...”
Thủy An Lạc vừa nói xong, đầu đã bị một cái gối quăng trúng.
Thủy An Lạc ước lượng lực đạo, tạm ổn, anh Sở vẫn còn yêu thương cô, không dùng bằng sức bóp chết người khác.
Cô dọn sạch sẽ toàn bộ mảnh vỡ xong, cạnh giường chỉ còn lại bát mì bị anh lật úp, Thủy An Lạc dùng mắt đo lường khoảng cách giữa anh và bát mì, quá gần, nhìn là biết sẽ gặp nguy hiểm, cô phải tính toán cẩn thận một chút.
“Nhưng Sở Ninh Dực này, anh bảo một người cao 1m67, nặng bốn mươi lăm cân lăn ra ngoài, anh đang nghĩ gì thế? Anh thấy bóng lăn rồi chứ đã thấy cái sào trúc nào lăn chưa? Không có kiến thức thông thường thật là đáng sợ.”
Sở Ninh Dực: “...”
Chắc anh lấy phải một cô vợ giả mất rồi.
Thủy An Lạc cân nhắc giữa lợi và hại, cuối cùng vẫn dè dặt bước tới, “Em bảo này, em sắp qua đó tiếp xúc gần gũi với anh, nếu anh dám làm những hành vi như bóp chết em các thể loại, anh sẽ thành kẻ góa vợ đấy, dù sao người chịu tổn thất cũng không phải em đâu nhé.”
Sở Ninh Dực: “...”
Đây là vợ anh, là cô vợ chính thống của anh.
Thủy An Lạc từ từ bước qua, nhìn người đàn ông đang nằm quay lưng về phía mình, thận trọng thu dọn tàn cục bên giường.
Sở Ninh Dực không nói gì, Thủy An Lạc thì liên tục lẩm bẩm.
Mà Sở Ninh Dực không lên tiếng là bởi vì anh đang chịu đựng, chịu đựng suy nghĩ không nên có của mình: Hay là bóp chết cô ấy rồi làm kẻ góa vợ nhỉ? Hay là bóp chết cô ấy rồi làm kẻ góa vợ nhỉ? Hay là bóp chết cô ấy rồi làm kẻ góa vợ nhỉ?
Vợ, vợ, cô vợ chính thức, cô vợ đã sinh cho anh ba đứa con.
Sở tổng kìm nén đến mức phát cáu, thật muốn bóp chết con vẹt này quá.
Thủy An Lạc thu dọn xong, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông không chút động tĩnh nào, hiếu kỳ nói: “Ngủ rồi à?”
Thủy An Lạc dè dặt nhón chân lên nhìn thoáng qua, quả nhiên là đã nhắm mắt lại. Cô cẩn thận kéo chăn lên cho anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán anh, nhỏ giọng nói: “Có hiểu quy luật phát triển của thế giới không hả, anh bây giờ là kẻ yếu, em là kẻ mạnh, em không chê anh thì thôi, anh dựa vào cái gì mà ghét bỏ một người bình thường như em, anh có tư cách để mà chê bai em không hả?” Thủy An Lạc nói, còn xấu tính nhéo mũi anh một cái, sau đó mới cẩn thận xoay người đi ra ngoài.
Sở Ninh Dực từ từ mở mắt ra, chỉ có điều trong ánh mắt không còn vẻ u ám nữa mà đã có chút ý cười.
Trên đời này, không một ai có thể sử dụng biện pháp chính xác nhất để tìm lại tự tôn đã sụp đổ của anh.
Nhưng Thủy An Lạc lại làm được. Cô không khóc lóc không ầm ĩ, lại từng chút, từng chút một nhặt lại tự tôn của anh, ghép từng mảnh từng mảnh lại với nhau.
Cô ấy có sợ không?
Sở Ninh Dực biết, cô sợ hãi hơn bất cứ ai.
Nhưng cô gái của anh vẫn đang nỗ lực ngụy trang bản thân để giúp anh ghép lại tự tôn của mình. Anh còn có lý do gì để hối hận nữa?
Sở Ninh Dực nghĩ vậy, tiếp tục nhắm hai mắt lại, có điều lần này là ngủ thật.
Thả lỏng rồi, nên cũng ngủ yên được rồi.
Thủy An Lạc đứng trước cửa, thở hắt một hơi, cúi đầu nhìn thùng rác đầy ụ và cả người máy quét rác bên cạnh, “Biết vì sao không cần đến mày chưa?”
Người máy: “...”
...