...
Những người đứng trong cống thoát nước không một ai nói chuyện. An Phong Dương nắm chặt tay của Mân Hinh, còn Lạc Hiên thì ngồi bệt luôn xuống mặt đất bẩn thỉu.
Những quả bom được gài dưới sàn nhà đã bắt đầu lóe đỏ, nhưng chưa bị kích nổ.
Phong Phong dựa vào thành ống thoát nước nhỏ hẹp này.
Công bằng, anh cũng muốn một sự công bằng, anh muốn đòi lại công bằng cho mẹ mình.
Anh muốn cái người ngồi trên vị trí Quốc vương kia phải trả một cái giá đắt.
Cuối cùng chú Hạng đồng ý với yêu cầu của Thủy An Lạc, mà địa điểm Thủy An Lạc lựa chọn lại chính là hầm băng.
Nơi đã nhốt cô cả đời.
Lúc Thủy An Lạc xoay người thì Janis chỉ vào Sở Ninh Dực rồi lớn tiếng nói: “Anh ta không thể.”
Thủy An Lạc quay lại, nở một nụ cười thản nhiên dưới màn mưa: “Ai thật ai giả, hẳn là cô Băng Tuyết kia rõ ràng hơn anh. Nếu người đó là thật thì liệu cô Băng Tuyết kia sẽ chịu để tôi đưa anh ta vào sao?”
Janis vẫn nhìn chòng chọc vào Sở Ninh Dực: “Anh ta là thật.”
Thủy An Lạc vẫn tỏ ra thản nhiên, cô đi về một phía khác: “Vậy được rồi, tôi có thể dẫn người này vào chứ?!” Thủy An Lạc nói rồi kéo lấy Hàng Giả, muốn đưa hắn theo.
Thế nhưng Thủy An Lạc còn chưa kịp làm gì thì Băng Tuyết đã ra rồi.
Ánh mắt của Băng Tuyết đảo qua mấy người, cuối cùng liền nhìn vào tay Thủy An Lạc đang nắm lấy cánh tay của Hàng Giả. Cô chỉ chạm một góc áo của Hàng Giả, ngón tay bấu chặt, có vẻ như đang căng thẳng gì đó.
Băng Tuyết chỉ thẳng vào Sở Ninh Dực: “Số Bảy, đi vào với cô ta.”
Janis hơi nhấc chân lên, đang định nói gì đó thì đã bị Băng Tuyết chặn họng: “Tôi biết rõ ai là Số Bảy hơn anh.”
“Nhưng anh ta...” Janis còn đang muốn phản bác, vừa nãy hắn đã nghe thấy Sở Ninh Dực nói chuyện với những người kia, vì thế anh mới là Sở Ninh Dực thật.
Thủy An Lạc cúi đầu như có chút ảo não. Băng Tuyết nhìn thấy thì khóe miệng khẽ cong lên: “Cô Long, xin mời.”
Lần này Băng Tuyết dẫn bọn họ đi, đầu tiên là vòng xuống dưới lâu đài, sau đó vòng qua hành lang rồi mới tới cửa hầm băng.
Thủy An Lạc đi phía sau Băng Tuyết, Sở Ninh Dực theo sau Thủy An Lạc, suốt dọc đường không ai nói gì, chỉ có tiếng nước mưa nhỏ tí tách từ trên người xuống.
Con đường dẫn đến hầm băng rất dài, đủ để Thủy An Lạc chuẩn bị sẵn tâm lý.
Sở Ninh Dực đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nó dài đến vậy.
Bởi vì anh biết mỗi bước trên con đường này đối với cô gái đang đi trước mặt anh khó khăn đến nhường nào.
Từ bốn năm trước khi Thủy An Lạc quay lại bên cạnh anh, cô vẫn luôn nhấn mạnh rằng do con cái cần ba mẹ nên cô mới ở lại.
Khi đó Sở Ninh Dực chỉ cảm thấy cô là một người mẹ sẵn sàng làm tất cả cho con của mình.
Nhưng Thủy An Lạc hôm nay lại cho anh một câu trả lời khác.
Đó không phải mà thiên tính của một người mẹ, mà đó là vết thương của một đứa trẻ từng bị tổn thương.
Bởi vì cô không muốn con của mình cũng phải trải qua những chuyện giống mình.
Bình thường cô vẫn nói với con của mình rằng, con còn nhỏ, có chuyện gì nhất định phải nói cho ba mẹ biết, để ba mẹ giúp đỡ con những chuyện khó khăn. Thế nhưng chính cô lại thường một mình giải quyết những vấn đề khó khăn của mình.
Cô muốn lũ trẻ dựa vào mình, bởi vì cô chẳng có ai để dựa vào cả.
Cô dùng chính nỗi đau mà mình đã trải qua để tránh không khiến lũ nhỏ gặp phải những nỗi đau ấy. Lúc đau đớn đến cực hạn, cô sẽ nhắc nhở bản thân mình rằng, cô không thể để con cô cũng phải chịu đựng những điều này.
Đấy chính là tình thương của một người mẹ.
Nhưng còn tình yêu thì sao?
Cô đã coi anh là gì chứ?
...