Chương 1102: Cuộc chiến trong trung tâm thương mại [3]


...

Cô cũng muốn chào hỏi bọn họ, chỉ là không biết Triệu Lâm có thích lời chào này hay không thôi.

Quả nhiên Thủy An Lạc vừa mới dứt lời, sắc mặt của Triệu Miểu càng khó coi hơn.

Trái lại tâm tình của Thủy An Lạc lại rất tốt.

“Chị dâu, đây là chuyện của người lớn, mình nói xen vào không hay lắm đâu.” Triệu Miểu lại lên tiếng, tâm trạng đã dịu bớt xuống.

“Vậy xin lỗi quá, tôi không lý trí được vậy đâu, có người mắng mẹ tôi thì còn nghiêm trọng hơn cả mắng tôi nữa đấy, chẳng lẽ như vậy rồi mà tôi còn không mắng lại à?” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho đối phương.

“Con nhỏ miệng lưỡi sắc bén lắm, đúng là ba thế nào thì con thế đấy.”

“Triệu Lâm, cô đừng có nhắc đến ba tôi.” Giọng Thủy An Lạc bỗng trầm xuống.

“Chẳng lẽ tôi nói sai chắc? Ba cô vụng trộm với kẻ khác rồi vứt bỏ mẹ con cô. À đúng rồi, bây giờ hẳn là mẹ cô cũng tái giá rồi đúng không, nghe nói là cưới người tĩnh cũ.” Triệu Lâm chế nhạo nói.

Hai bàn tay của Thủy An Lạc siết chặt, ngay cả ngực cũng phập phồng lên xuống.

“Nói không chừng, mẹ cô cũng vụng trộm...”

“Đừng có nhắc đến mẹ tôi!” Thủy An Lạc tức giận nói, nhưng bàn tay giơ lên của cô còn chưa hạ xuống thì Hà Tiêu Nhiên đã tát xuống.

Dù sao Triệu Lâm cũng là người học võ, cô ta định tránh nhưng mà lại bị Sở Ninh Dực kéo chậm lại một nhịp cho nên một cái tát của Hà Tiêu Nhiên kia đã đánh thẳng vào mặt của Triệu Lâm.

“Miệng lưỡi của cô thật bẩn thỉu, đáng đánh.” Hà Tiêu Nhiên nói xong liền dẫn Thủy An Lạc xoay người tiếp tục đi chọn hoa quả.

Triệu lâm bị tát một cái, nhất thời sững cả người.

Sở Ninh Dực buông người ra, sức chiến đấu của hai người phụ nữ kia quả nhiên cực kì mạnh mẽ, có điều vẫn phải cảm ơn Triệu Lâm và Triệu Miểu quậy một trận như vậy khiến quan hệ giữa mẹ và vợ anh lại gần hơn.

Triệu Miểu không tin nổi mà nhìn Sở Ninh Dực đang lui về sau một bước, cô ta vội vàng đưa tay muốn đỡ lấy Triệu Lâm.

“Đội trưởng Triệu, kiềm chế một chút đi, hôm nay bà dính vận xui, coi chừng ra cửa lại vấp chân đấy.” Sở Ninh Dực hời hợt nói rồi xoay người đi theo mẹ và vợ ngốc nhà mình.

Cái chuyện mắng nhiếc này Sở tổng cũng là một cao thủ, nhưng mà những lúc thế này anh chỉ cần nhận nhiệm vụ làm hộ vệ là được rồi.

Vì... miệng của mẹ anh tuyệt đối là một cái miệng cực độc.

Còn miệng của bà xã anh, chọc vào vẫn biết cắn người đấy. Ừ~ Hôn cũng rất là dễ chịu nữa.

Triệu Lâm tức đến run cả người. Triệu Miểu ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ rời đi.

Thủy An Lạc, sớm muộn gì cũng có một ngày cô cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị chúng bạn xa lánh, người người đánh chửi.

Tâm trạng của Hà Tiêu Nhiên vẫn tốt như thể không hề bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đến. Bà vẫn tiếp tục chọn trái cây, vừa chọn còn vừa nói: “Con không cần khó chịu vì lời nói của người khác. Con phải biết, tất cả những kẻ đả kích con là vì chúng ghen tị. Chẳng lẽ con muốn để một người chỉ biết ghen tị với con làm con buồn sao?”

Lúc Hà Tiêu Nhiên nói những lời này cũng không ngẩng đầu lên, nhưng cô biết bà đang nói cho cô nghe.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi ôm lấy cánh tay của Hà Tiêu Nhiên, sau đó tựa đầu lên vai bà: “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”

Hà Tiêu Nhiên hơi run lên một cái, trong mắt còn lộ ra vẻ xúc động nhưng lại không nói gì, mà vẫn tiếp tục chọn trái cây mọi người trong nhà thích.

Thủy An Lạc phát hiện ra một điều, mặc dù Hà Tiêu Nhiên là một phu nhân sống trong nhung lụa nhưng lại nhớ rõ từng người trong nhà thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì.

Tới lúc Hà Tiêu Nhiên dẫn Thủy An Lạc đi qua khu đồ ăn vặt thì ánh mắt của Thủy An Lạc phát sáng hết cả lên, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế mình xuống.

Không biết chờ lát nữa đưa mẹ chồng về rồi, cô có thể lén đưa anh Sở đi mua đồ ăn vặt không, nếu không được thì mang Tiểu Bảo Bối ra đỡ đạn cũng được.

...