...
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu, nhìn mẹ rồi lại khẽ lắc đầu. Ba đã nói ba sẽ nói chuyện với mẹ rồi.
Tâm trạng của Bánh Bao Rau không tốt lắm, ăn được một nửa liền gác đũa xuống kêu no rồi, sau đó đi lên lầu.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn theo, lại nhìn Bánh Bao Đậu đang ăn ngon lành, “Anh còn làm sao thế?”
“Con đâu biết, chắc là học sinh giỏi người ta không thể sung sướng đi học nên tâm trạng không tốt thôi. Ba, con muốn ăn tôm.” Bánh Bao Đậu tỏ ra đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Lý do này, cô cho điểm tuyệt đối.
“Vậy con thì sao, con thi thế nào hả?” Thủy An Lạc quyết định không để ý đến hai đứa con trai hôm nay đều lên cơn động kinh nữa mà nhìn về phía con gái.
Bánh Bao Đậu chớp mắt, sao lại hỏi đến bé nữa rồi.
Thủy An Lạc cũng chớp mắt, rõ ràng là đang nói, chớp mắt cũng vô dụng thôi.
“Nếu con mà thi được sáu mươi điểm thì mẹ sẽ giết con.” Thủy An Lạc trừng mắt nhìn con gái.
“Ha ha ha, con biết ngay mẹ sẽ nói vậy mà, cho nên lần này con thi được 61 điểm, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?” Bánh Bao Đậu cười đắc ý, ngoàm một tiếng cắn lấy con tôm ba vừa bóc cho mình.
Thủy An Lạc: “...”
Muốn đánh chết con bé này quá.
Thủy An Lạc nhớ có người từng nói, học sinh giỏi thực sự không phải là thi được một trăm điểm, mà là có thể thi được số điểm mà mình thích.
Bánh Bao Đậu chính là kiểu này.
Ba đứa nhóc nhà họ Sở đều khiến cô ngạc nhiên đến muốn tự sát.
“Đứng thứ nhất rất mệt mỏi, cho dù là từ trên xuống hay từ dưới lên, cho nên ở giữa là tốt nhất.” Sở Ninh Dực tán thành cách làm của con gái.
Thủy An Lạc: “Hai ba con anh đủ rồi đấy!”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc: “Không phải trước em cũng thứ nhất từ dưới lên à?”
“Ăn không nổi nữa.” Thủy An Lạc gác đũa xuống tức giận bỏ đi.
“Mẹ.” Tiểu Bảo Bối kêu lên.
Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu con trai nói, “Ăn tiếp đi.” Nói xong anh cũng buông đũa đi theo Thủy An Lạc lên lầu.
“Mẹ làm sao thế?” Bánh Bao Đậu cắn đũa nhìn anh trai, tự dưng nổi giận thế. Ttrước đây ba có nói gì cũng có thấy mẹ giận bao giờ đâu.
Tiểu Bảo Bối cũng không biết, hôm nay về đến nhà tâm trạng của mẹ đã là lạ rồi.
Sở Ninh Dực về đến phòng, Thủy An Lạc đang gấp quần áo, anh bước qua ngồi xuống giường, “Em sao thế?”
“Dẫn dắt một người mới, buổi chiều lúc giải phẫu em cho cậu ta mổ chính. Con người đó quá ngạo mạn, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện lớn. Em mắng cậu ta vài câu, cậu ta còn kiêu ngạo bật lại em mấy câu, tính em nóng, tâm trạng không tốt.” Thủy An Lạc bực bội nói.
“Cho nên Chủ nhiệm Thủy liền mang cơn tức về nhà à?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói à?” Cô nói, ném quần áo trong tay lên người anh, “Ghét nhất là cái lũ học giỏi các anh, có gì hơn người, có cần phải đến nỗi tên nào cũng mắt mọc trên đầu như thế không?”
Sở Ninh Dực nghĩ, chắc là bị coi thường ghê lắm, chủ yếu là một thực tập sinh lại dám chọc giận cô ấy.
“Được rồi, đã tức như vậy rồi thì không sợ tức hơn tí nữa, con trai em đã bàn với anh và cả ba rồi, mùa hè này nó muốn đi.”
“Gì kia?” Thủy An Lạc sững lại một chút, khó tin nhìn Sở Ninh Dực: “Nó, nó muốn đi?” Chưa dứt lời, mắt cô đã đỏ hoe.
Sở Ninh Dực kéo cô ngồi lên đùi mình, “Con đã lớn rồi, nó có suy nghĩ của chính nó. Chúng ta sinh con ra, nhưng không thể quyết định tương lai của nó được. Chúng ta thậm chí còn không có quyền quyết định tương lai thay cho con nữa kìa.”
Thủy An Lạc vẫn siết chặt hai tay, lại cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực.
...