...
Thủy An Lạc lại càng cảm thấy áy náy với anh Sở vĩ đại nhà mình hơn, cả đời này chắc cũng chỉ nghiêm túc chụp ảnh cưới một lần thế nhưng lại làm gò má của anh Sở bị thương mất rồi.
Tiểu Bảo Bối vịn tay mẹ đứng lên, sau đó với cái tay ú nần toàn thịt của mình qua ôm cổ của ba, hôn chụt một cái lên mặt ba mình.
Sở Ninh Dực xoa đầu Tiểu Bảo Bối rồi lại nhìn ánh mắt đầy áy náy của Thủy An Lạc, cuối cùng anh vươn tay che mắt của Tiểu Bảo Bối lại rồi nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên khóe môi của cô.
Đôi mắt của Thủy An Lạc lập tức trừng lớn, không thể tin nổi nhìn thẳng vào anh.
Sau đó cô lại nghe được hai chữ mà Sở Ninh Dực dùng để nói với cô cả đời này bằng cái giọng dịu dàng chưa từng có: Ngốc nghếch!
Rõ ràng là bị mắng thế nhưng tâm tình của Thủy An Lạc lại cực kỳ vui vẻ.
Tiểu Bảo Bối bị che mắt không nhìn thấy gì liền vung hai tay bày tỏ kháng nghị. Nhóc muốn gạt gạt cái tay ba để ba buông nhóc ra.
Nụ hôn kết thúc thì Sở Ninh Dực cũng hơi lùi ra một chút, đồng thời cũng giải phóng cho đôi mắt của con trai.
Sở Ninh Dực đứng dậy, một tay của anh đỡ lấy Tiểu Bảo Bối đang bám trên ngực mình còn một tay kéo Thủy An Lạc.
Lần này thì Thủy An Lạc đã biết cẩn thận hơn nhiều rồi. Cô chỉ sợ mớ trang sức rườm rà trên đầu mình lại đụng tới hai ba con họ lần nữa thôi.
Kiều Nhã Nguyễn đứng cách đó không xa nhìn cảnh này, sau đó lại nhìn về phía Cốc Hòa: “Anh đang chụp cái gì thế?”
Cô không nhìn mấy khung cảnh kia mà chỉ nhìn anh ta đang không ngừng bấm nút chụp hình trên máy ảnh.
“Đến khi nào cô nhìn mà hiểu được thì cô có thể đi làm nhiếp ảnh gia được rồi.” Cốc Hòa thấp giọng trả lời, đồng thời cũng nhích đến gần Kiều Nhã Nguyễn hơn một chút.
Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không cảm giác được việc này, thế nhưng cái người đứng đằng sau cô lại nổi giận.
“Nói chuyện có cần phải đứng sát như thế không?” Phong Phong tức giận lên tiếng rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn đứng lùi về phía sau một bước.
Kiều Nhã Nguyễn bất ngờ bị kéo nên hơi mất đà, tuy đã được Phong Phong đỡ lại nhưng cũng nằm trọn trong lồng ngực của anh ta.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức theo phản xa mà lùi ra khỏi vòng tay ấy. Cô nhíu mày nói: “Anh bị điên đấy à?”
Phong Phong đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân cùng khó hiểu. Cô đối xử với bất cứ ai đều tốt nhưng tại sao lần nào đối diện với anh, cô cũng tỏ vẻ chán ghét như vậy.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn chân mày nhíu chặt của Phong Phong, khóe môi hơi trễ xuống.
“Ui chao, vẻ mặt tủi thân này của Phong Ảnh đế diễn tốt quá đi. Anh tủi thân cái gì thế? Có ai có thể khiến anh cảm thấy tủi thân sao?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh nói.
Trước đây thì anh ta ức hiếp cô, bây giờ thì đến lượt mẹ anh ta cũng hiếp đáp cô. Nhưng cô đã bao giờ tỏ ra tủi thân trước mặt anh ta chưa?
Hiện tại anh ta đứng trước mặt cô trưng ra cái mặt tủi thân này cũng vô dụng thôi. Kiều Nhã Nguyễn cô đây nhất định không để bản thân mình bị xoay vòng vòng nữa đâu!
“Phong gia không phải...”
“Phong gia của anh thế nào không liên quan gì tới tôi hết! Ảnh đế Phong Phong, anh cứ làm tròn nhiệm vụ luyện tập hằng ngày của anh đi, cứ diễn tốt vai phù rể của mình đi là được rồi.” Kiều Nhã Nguyễn kiêu ngạo nói. Cô thấy tạm thời Tiểu Bảo Bối không cần cô phải trông nom cho nên định đi tìm chuyên viên hóa trang cho phù dâu để trang điểm.
Phong Phong quay đầu thấy Kiều Nhã Nguyễn bỏ đi, sắc mặt của anh ta lại càng khó coi hơn.
“Chậc chậc chậc, không ngờ cũng có ngày Phong Ảnh đế kiêu ngạo không để ai vào mắt mà cũng bị người ta oán giận thế này cơ đấy.” Cốc Hòa vừa chụp vừa trêu ghẹo anh ta.
Phong Phong lập tức bắn một cái liếc mắt lạnh như băng về phía anh ta, sau đó đanh giọng cảnh cáo: “Tránh xa cô ấy ra một chút!”
“Hay là Phong Ảnh đế cũng diễn cái biểu cảm tủi thân đó cho tôi xem đi, biết đâu tôi sẽ đồng ý thì sao?” Cốc Hòa mỉm cười nói.
Người đàn ông luôn cô độc một mình giống y như Phong Phong mà cũng có ngày bày tỏ sự đáng thương trước mặt một cô gái sao. Đây chính là hiện tượng trăm năm khó gặp được đấy, không biết cái bức hình đó có thể bán được bao nhiêu tiền đây?
“Cất kỹ cái máy ảnh của anh đi, nói không chừng một ngày đẹp trời nào đó nó sẽ biến mất không chút dấu vết đấy!” Phong Phong uy hiếp.
“Nếu như máy ảnh của tôi biến mất, tôi nghĩ tôi sẽ nói chuyện vui vẻ với cô gái vừa rồi thử xem.” Cốc Hòa hoàn toàn không sợ chết mà đáp trả.
...