Chương 2322: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé [9]


...

Thủy Mặc Vân cũng không khá hơn chút nào. Hai người đều yêu thương con gái nhưng thực chất lại không hề làm tròn được bổn phận của mình.

Long Man Ngân đỡ eo đứng dậy, từ từ đi về phía Thủy An Lạc, ngồi xuống bên cạnh cô.

Thủy An Lạc mở mắt, có lẽ là vừa mới nói quá nhiều cho nên cổ họng cô lúc này đau đớn dữ dội, “Người mẹ đang bất tiện, tới đây làm gì?”

Thủy An Lạc nói, sờ sờ bụng Long Man Ngân, đứa nhỏ này tính ra thì cũng sắp ra đời rồi.

“Lạc Lạc, mẹ thực sự không biết...”

“Không có gì mà biết hay không cả, em sắp ra đời rồi đúng không, ba Lạc nhất định sẽ thương yêu em ấy.” Giọng của Thủy An Lạc rất trầm, dường như không chứa bất cứ cảm xúc nào.

Nhưng Long Man Ngân lại hiểu ý của Thủy An Lạc: Nếu đã chọn cách từ bỏ con, thì đừng từ bỏ nó.

Thủy Mặc Vân đứng sau lưng Long Man Ngân, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc.

Cô không ngẩng đầu còn hơi rũ mắt xuống.

“Lạc Lạc, ba mẹ có chuyện muốn nói với con.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói, giọng điệu không chút thương lượng.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc, thấp giọng nói, “Qua đó đi, xong việc anh sẽ qua tìm em.”

Thủy An Lạc gật đầu, đứng dậy đỡ Long Man Ngân một tay.

Hang động rất lớn, Sư Hạ Dương dẫn binh sĩ chiếm cứ một góc sắp xếp lại trang bị. Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn ngồi một bên, có điều tâm trạng cũng không được tốt.

Thủy Mặc Vân dẫn hai mẹ con đến góc trong cùng.

Thủy An Lạc chán nản dựa vào tường.

“Lạc Lạc, ba mẹ không biết chuyện ly hôn sẽ ảnh hưởng đến con lớn như vậy.” Thủy Mặc Vân mở lời trước.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ngón chân, “dạ” một tiếng, “Trước đây con cũng không biết.” Cho nên, cô mới chọn cách ly hôn với Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Trước đây con cũng không hề oán hận gì, nhưng con cái phần lớn đều ích kỷ. Lúc mẹ và ba Lạc kết hôn, trong lòng con rất phẫn uất, nhưng con vẫn thấy hài lòng, bởi vì như vậy mẹ sẽ được hạnh phúc. Nhưng khi con biết được thân phận của ba, con lại thấy tủi thân hơn. Ba mẹ nghĩ ly hôn chỉ là hai chữ, nhưng với con mà nói thì không phải. Ba của con là người tốt, ba lại yêu mẹ như vậy, tại sao mẹ lại phải lấy người khác?” Thủy An Lạc nói, giọng đầy chua chát, “Con đã khóc, đã làm ầm ĩ, thậm chí có người thích ba con cũng sẽ phản đối. Con thậm chí còn có suy nghĩ xấu xa là nếu mẹ không còn thích ba Lạc nữa thì hai người có thể quay về với nhau.”

Thủy An Lạc khản giọng nói, đầu cúi thấp.

“Người lớn lúc nào cũng nghĩ cho dù ly hôn, ba mẹ vẫn yêu thương con cái của mình, nhưng ba mẹ chưa từng đứng từ góc độ của con mà suy nghĩ. Cái con muốn là tình yêu thương đến từ cùng một gia đình.” Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu lên, “Có phải ba mẹ thấy con rất ích kỷ đúng không, con cái lẽ ra phải suy nghĩ cho hạnh phúc của ba mẹ chứ? Nhưng con không làm được. Lúc con phải chịu đựng tất cả những chuyện này, con mới phát hiện ra, con đã làm một việc khiến bản thân hối hận cùng cực, đó chính là ôm Tiểu Bảo Bối đi ly hôn với Sở Ninh Dực. Thiếu chút nữa con đã khiến con của con cũng phải chịu đựng cảm giác đó, may mà bọn con đã kịp sửa chữa.”

Những lời Thủy Mặc Vân và Long Man Ngân vốn định nói ra lại bị giọng nói của Thủy An Lạc chặn tại cửa miệng.

Long Man Ngân quay người đi, không muốn để Thủy An Lạc thấy bà rơi lệ.

Ngay cả vành mắt của Thủy Mặc Vân cũng đỏ lên.

Thủy An Lạc hít sâu, nhìn ba mẹ mình, “Nhưng làm người không thể quá tham lam được, con có Sở Ninh Dực rồi.” Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn anh đang bước tới, khóe miệng hơi cong lên.

...