Chương 1806: Quyết định của phong phong [7]


...

Mặc Lộ Túc dừng lại một lúc mới trở lại bên giường ngồi xuống, sau đó chỉnh lại tốc độ truyền dịch cho cô.

“Anh đến để sắp xếp lại cuộc phẫu thuật của em. Gần đây cơ thể em đã xuất hiện triệu chứng viêm nhiễm. Nếu không phẫu thuật tính mạng của em sẽ gặp nguy hiểm.” Mặc Lộ Túc bình thản nói, giống như cô chỉ là một bệnh nhân của anh mà thôi.

Bàn tay của Tân Nhạc như muốn xé rách chiếc chăn, nhìn Mặc Lộ Túc chỉnh lại tốc độ truyền dịch cho mình.

“Anh đi tìm Thủy An Lạc?” Tân Nhạc đột nhiên nói.

Tay của Mặc Lộ Túc thoáng dừng lại một chút, chỉnh xong tốc độ lúc mới nhìn về phía Tân Nhạc: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ sắp xếp phẫu thuật cho em.”

“Ngày mai em muốn gặp Thủy An Lạc.” Tân Nhạc đột nhiên nói, sau đó liền nằm xuống.

Mặc Lộ Túc đang đứng dậy bỗng khựng lại, nhìn người phụ nữ đã nhắm mắt lại kia, trong lòng lại mang theo cảm giác khó nói thành lời.

Sáng sớm hôm sau, Phong Phong vẫn mang theo Tiểu Bất Điểm đến trường quay quay phim như thường ngày, giống như chuyện ngày hôm qua căn bản chưa từng xảy ra vậy.

Sáng sớm Thủy An Lạc đã nhận được điện thoại của Mặc Lộ Túc, nói là Tân Nhạc muốn gặp cô.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, “Tân Nhạc muốn gặp em?”

Sở Ninh Dực đang đọc sách cũng thoáng dừng lại một chút, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đùi mình, giống như đang lo nghĩ điều gì đó, một lát sau mới lên tiếng nói: “Để anh bảo An Tam đi cùng em.”

Còn anh, đã không có khả năng đi cùng cô nữa rồi.

Thủy An Lạc không bỏ lỡ sự bất đắc dĩ chợt lóe lên trong mắt anh, bước qua ngồi xuống bên cạnh anh, “Tự em đi được rồi, không có chuyện gì đâu.”

Sở Ninh Dực lật tay cầm lấy tay cô, nói thẳng: “Anh cảm thấy hơi lo lắng về Tân Nhạc.”

Thủy An Lạc cũng hiểu. Lúc này, một Hạ Lăng giống hệt như An Kỳ Nhu đột nhiên xuất hiện, xung quanh họ có thể không an toàn, mà sự đố kỵ của một người phụ nữ rất đáng sợ.

“Bệnh viện là nơi công cộng, không có chuyện gì đâu.” Thủy An Lạc nói, cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh, “Không sao đâu mà, em đi trước nhé.” Thủy An Lạc nói xong liền đứng đặt một nụ hôn lên trán Sở Ninh Dực rồi mới ra ngoài. Lúc đi tới cửa cô liền quay đầu lại, “Tuyệt đối không được đến công ty, em sẽ kiểm tra đấy.”

Sở Ninh Dực dở khóc dở cười nhìn cô, phất tay bảo cô mau đi đi.

Thủy An Lạc tội nghiệp nói một câu “anh chán em” rồi ôm một bụng ai oán rời nhà.

Sở Ninh Dực cười nhẹ, có điều cô đi rồi ý cười trên khóe môi anh cũng nhanh chóng biến mất.

Anh vươn tay vuốt đôi chân không còn cảm giác của mình. Nguy hiểm đang lặng lẽ tới, nhưng anh lại không biết mình có thể đứng dậy được hay không. Anh còn có thể bảo vệ được an nguy cho cô hay không đây.

Hai tay Sở Ninh Dực nắm chặt, giống như đang cố gắng áp chế tâm trạng của mình.

Anh không thể tức giận, không thể nổi nóng. Một khi tâm trạng của anh xuất hiện sơ hở thì sẽ không thể ngăn chặn lại được nữa.

Đó có thể là điều mà kẻ đứng đằng sau muốn thấy.

“Ba.” Bánh Bao Đậu đột nhiên xuất hiện, nhảy lên chân anh.

Hơi thở nghẹn trong ngực Sở Ninh Dực trong nháy mắt hắt ra. Anh hơi giơ tay lên, vuốt ve cái đầu nhỏ của con gái: “Sao thế?”

“Mẹ bảo con trông nom ba, không được để cho ba ra khỏi nhà.” Bánh Bao Đậu cười híp mắt nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Không ngờ cô nhóc kia lại còn phái cả một gián điệp nhí tới coi chừng anh thế này nữa.

“Ba không ra khỏi nhà đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu hôn lên gương mặt của Bánh Bao Đậu một cái, “Lấy điện thoại qua đây cho ba.”

“Dạ.” Bánh Bao Đậu trượt xuống khỏi người Sở Ninh Dực, sau đó chạy đến bên giường lấy điện thoại.

...