...
Tiểu Bảo Bối xoa đầu em trai rồi nhìn mẹ mình đang đi tới đi lui trong phòng, không biết là đang thí nghiệm cái gì nữa.
Kiều Nhã Nguyễn với Mân Hinh đưa mắt nhìn nhau mấy lần.
Mân Hinh vẫn luôn cảm thấy chỉ số IQ của mình rất cao, thế nhưng vì sao khi đứng trước mặt Thủy An Lạc thì cô lại có cảm giác bị chèn ép thế này, hoàn toàn không hiểu Thủy An Lạc đang định làm gì?
Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách gần một tiếng, mỗi một vị trí cô đều cẩn thận đi qua một lần.
Cuối cùng hai hàng chân mày cũng giãn ra.
“Mẹ đẻ của Cố Minh Hạo bây giờ còn đang ở viện dưỡng lão, thế nhưng em không định động đến bà ấy, dù sao bà ấy cũng đã điên rồi, không cần thiết, cho nên...”
Thủy An Lạc nói rồi cười híp mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được tựa thẳng ra sofa, tay ôm lấy gối, nhìn Thủy An Lạc một cách đề phòng: “Mày định làm gì?”
“Vậy nên chuyện của mẹ Cố Minh Hạo chỉ có thể do mày làm thôi!” Thủy An Lạc cười nhưmoột con hồ ly, “Bảo người đàn ông của mày giúp tao diễn một vở kịch, tao đưa kịch bản cho.”
“Cái này chị cũng biết!” Mân Hinh đột nhiên giơ tay như một học sinh xin phát biểu.
Thủy An Lạc vỗ vỗ đầu mình: “Quên mất chị.” Thủy An Lạc nói rồi đi vòng qua, ngồi xuống, sau đó cầm bút viết kịch bản: “Làm thành hoạt hình đi, tốt nhất là nhân vật thật một chút, khiến người ta vừa liếc mắt đã có thể nhận ra đó là ai luôn ấy.”
Cái này không làm khó được Mân Hinh: “Là nhân vật của Cố Minh Hạo sao?” Mân Hinh thấy Thủy An Lạc gật đầu thì bắt tay vào chuẩn bị tạo hình nhân vật.
“Còn có một người nữa, ảnh chụp trong di động của em, Lão Phật Gia tìm hộ đi, một người phụ nữ mà mày không biết ý, mật mã mở máy là 070215.”
Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, 07 là sinh nhật của Tiểu Bảo Bối, 15 là của cặp bánh bao, thế 02 có nghĩa là two à?
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn mở máy ra liền chửi thề một tiếng, số lượng ảnh trong máy của Thủy An Lạc phải lên đến cả nghìn tấm, toàn là ảnh chụp tụi nhỏ, thế này thì cô tìm kiểu gì?
“Mày tìm theo thời gian ấy, tầm một tháng trước.” Thủy An Lạc không ngẩng đầu lên mà chỉ nói một cách khinh bỉ.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Mân Hinh nhìn Kiều Nhã Nguyễn bằng ánh mắt đồng tình. Cô tìm ảnh chụp của Cố Minh Hạo, như vậy mới càng tiện cho Mân Hinh tạo hình nhân vật.
Kiều Nhã Nguyễn tìm được tấm hình kia, đây là người duy nhất mà cô không nhận ra.
“Đẹp thật”
“Là mẹ đẻ của Cố Minh Hạo đấy. Hồi trước lúc đi gặp bà ấy, anh Sở có nói lưu lại một tấm hình, có lẽ sau này sẽ cần dùng đến, không ngờ lại dùng đến thật.” Thủy An Lạc nói xong thì cũng đã viết hết một trang giấy, thế nhưng đang viết viết thì Thủy An Lạc ngẩn ra, để ai đóng vai người thứ ba bây giờ?
Kiều Nhã Nguyễn cầm lấy kịch bản mà Thủy An Lạc đã viết được đại khái, sau khi xem xong thì nhịn không được phải chửi bậy: “Tại sao mày không đi làm biên kịch phim tình yêu đau khổ của đám nhà giàu luôn đi hả?”
Thủy An Lạc cắn bút nhìn cô bạn thân: “Đây là chuyện quá khứ của Cố Minh Hạo, không hoàn toàn đúng nhưng cũng không sai hoàn toàn! Trước đây Thủy An Kiều từng nói mẹ của cô ta từng điều tra về Cố Minh Hạo. Ba của hắn có nhân tình bên ngoài cho nên khi về nhà thường xuyên có hành động bạo hành mẹ hắn, hơn nữa sau khi mẹ của hắn bị bức đến phát điên thì cũng không đối xử tốt với hắn, thậm chí còn thường xuyên đánh chửi hắn, dẫn đến việc khiến tính cách của hắn trở nên vặn vẹo. Sau đó lại không biết có chuyện gì xảy ra mà hắn đã dùng bình hoa đập chết ba của hắn, sau đó thì... không có sau đó.”
“Em muốn làm clip cho Cố Minh Hạo xem à?” Mân Hinh nói, có vẻ như cô đã hiểu rồi.
“Không phải không phải, em cho hắn xem thì đâu có ý nghĩ gì, bây giờ hắn kiêng kỵ ai nhất thì phải đưa cho người đó xem chứ!” Thủy An Lạc cười gian, nói: “Đại khái là thế này, không cần làm dài quá đâu, năm ba phút là đủ để hắn ôn lại chuyện xưa rồi, đến lúc đó không thể có chuyện hắn không phát điên được.”
Không có gì khiến con người ta sụp đổi bằng việc bị bóc mẽ điều mình sợ hãi nhất.
Mà Thủy An Lạc đã nắm được tử huyệt của Cố Minh Hạo rồi.
...