...
“Sở gia ở phía Nam thành phố, biết không?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
“Hả?” Thủy An Lạc hơi sửng sốt, “Hồi trước em có nghe Lão Phật Gia nhắc tới.” Chứ trước đó cô vốn không biết.
“Vợ của Sở Lăng Phong - Cố Tiểu An, là một người có hai nhân cách. Bên ngoài có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng một khi nhân cách thứ hai xuất hiện ngay cả Sở Lăng Phong cũng không dám khinh thường.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.
“Cho, cho nên là?” Đa nhân cách cũng không phải trường hợp hiếm có trong Y học. Có người bình thường yếu đuối nhát gan nhưng nếu bên trong tính cách có một mặt điên cuồng kích động thì nhân cách thứ hai cũng sẽ rất dễ hình thành, thậm chí có người còn có đến ba, bốn nhân cách.
Vậy nên, chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
“Cho nên, có thể anh đã kích phát nhân cách thứ hai của Bạch Nhị.” Sở Ninh Dực nói xong, giọng nói có chút khản đặc.
Thủy An Lạc không kìm được mà nuốt nước bọt, “Không phải anh ta đã chết rồi sao?”
Chính mắt cô nhìn thấy cơ mà?
“Nếu không phải trong số những người anh biết thực sự có người mắc bệnh này, chắc anh cũng không nghĩ tới là cậu ta.”
Thủy An Lạc vẫn chìm trong khiếp sợ.
Bạch Dạ Hàn đã trở về?
Hay là nhân cách thứ hai của anh ta đã trở về?
“Có phải anh đã suy nghĩ nhiều quá rồi không? Tuy là mỗi người đều có khả năng kích phát nhân cách, nhưng không phải ai cũng có thể bị kích phát, hơn nữa năm đó không phải anh đã tự tay...”
“Anh chưa giết cậu ta.”
Đây mới là bước đi sai lầm nhất của Sở Ninh Dực. Anh nổ súng, nhưng không bắn trúng điểm chí mạng của Bạch Dạ Hàn.
Thủy An Lạc: “...”
Chưa giết?
Hai tay Thủy An Lạc siết chặt, thế nên cái tên kia bị biến thái thật, nên anh ta mới trở về sao.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay Thủy An Lạc. Năm đó nếu anh có thể độc ác hơn một chút thì tất cả những chuyện này có lẽ sẽ không xảy ra.
Anh mềm lòng, nên đã gây ra mối nguy lớn hơn cho chính bản thân mình.
“Vậy là, người quay lại không phải Bạch Dạ Hàn?” Mà là một Bạch Dạ Hàn không có bất cứ mối giao tình nào với Sở Ninh Dực, đây mới là chuyện khó xử lý nhất.
Sở Ninh Dực tựa trên ghế, bàn tay vẫn không hề buông Thủy An Lạc ra, “Cũng tốt.”
Như vậy, anh có thể không cần bận tâm mà ra tay.
Thủy An Lạc nhìn anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hiểu câu này của anh có ý gì.
“Nhân cách thứ hai hầu như rất khác biệt với nhân cách thứ nhất. Bản thân Bạch Dạ Hàn kỳ thực là một người rất rối rắm. Anh ta không hẳn là thích em hay anh. Nhưng nếu em ở bên anh, anh ta sẽ đố kỵ với em. Nếu anh ở bên em, anh ta sẽ đố kỵ với anh. Cho nên Bạch Dạ Hàn hiện giờ hẳn là một kẻ rất quyết đoán. Giữa em và anh, chắc chắn sẽ có một người mà anh ta muốn triệt tiêu.” Thủy An Lạc nghiêm túc phân tích.
Sở Ninh Dực hơi hé mắt, khóe môi thoáng nhếch lên, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô: “Yên tâm, cậu ta không có cơ hội đó đâu, nếu cậu ta muốn lôi chuyện của Phong Tứ ra thì cứ giải quyết chuyện của Phong Tứ đã rồi giải quyết chuyện khác sau cũng được.”
Thủy An Lạc bắt lấy tay anh nhưng không bỏ ra khỏi mặt mình, “Sao nói tới chuyện gì anh cũng tự tin như vậy thế? Anh ta cũng đâu phải loại người dễ chọc?”
“Đó là vì người đàn ông của em có vốn để tự tin.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cô thầm lẩm bẩm ba chữ “không biết ngượng” trong lòng, rồi lại nghe thấy tiếng chuông cửa bèn giục anh đi mở cửa.
Sở Ninh Dực hơi nhếch miệng. Cô không nói nhưng anh cũng có thể biết cô đang nghĩ gì, chỉ là anh không bóc mẽ cô mà thôi.
...