...
Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay Sở Ninh Dực rồi nhìn người đàn ông đối diện, giọng nói khàn khàn đè nén: “Chú Hạng, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.”
Sở Ninh Dực ôm chặt cô vào lòng, anh biết lúc này cô đang rất khó chịu.
Chú Hạng vốn đã buông tay xuống nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.
Mà ngay lúc Phong Chính ôm di thể của Công chúa Delia đi tới, chú Hạng vốn đang âm trầm lại gần như hóa điên chỉ trong nháy mắt: “Buông cô ấy ra! Buông cô ấy ra!”
Chú Hạng lao tới, Phong Phong dùng tốc độ cực nhanh để chặn chú Hạng lại: “Đây là mẹ của tôi!” Phong Phong tức giận nói: “Ba mươi năm rồi mà các người vẫn không chịu để bà ấy được yên nghỉ hay sao?”
“Các người buông cô ấy ra, các người không xứng mang cô ấy đi!!!” Chú Hạng gào lên, đấm thẳng một đấm vào lồng ngực của Phong Phong.
Phong Phong lùi lại một bước. Kiều Nhã Nguyễn lập tức đỡ lấy anh rồi cản lại bước chân của chú Hạng lại: “Chú Hạng! Chú tỉnh táo lại đi! So với việc bà ấy phải nằm ở đây thế này thì có khi bà ấy lại muốn được ở cũng một chỗ với người mình yêu hơn đấy!”
“Kẻ nào ngăn tao đều phải chết!” Chú Hạng căm hận nói, đôi mắt của ông ta đỏ ngầu lên như muốn ăn thịt người.
Phong Chính ôm lấy di thể của Công chúa Delia, gương mặt bị năm tháng rèn giũa đã nhìn không ra được biểu cảm nữa, hay nói chỉ khi nhìn Công chúa Delia thì ông ấy mới có thể thực sự dịu dàng.
“Hạng Võ! Ông có quyền gì mà làm như vậy hả?” Phong Chính tức giận nói, nếu như năm đó ông ấy có thể biết được mọi chuyện thì chắc chắn ông ấy sẽ không để những chuyện này xảy ra.
“Mày có quyền gì mà nói?” Chú Hạng cũng bị chọc tức, ông ta đẩy Kiều Nhã Nguyễn ra rồi hóa điên mà lao về phía Phong Chính:“ Nếu như không phải vì mày thì Công chúa sẽ không chết! Mày ích kỷ lại tham lam, mắt của Công chúa mù rồi mới để ý tới cái loại đàn ông như mày!”
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, anh liền đưa tay lên xoa đầu cô.
Thủy An Lạc nghĩ chú Hạng nói không sai, người duy nhất không có tư cách để xuất hiện ở chỗ này chính là ba của Phong Phong, tình yêu của ông ta chỉ là một thứ tình yêu giả dối.
Xét cho cùng thì những việc mà chú Hạng đã làm đều là vì tình yêu của ông ta đối với Công chúa Delia, hoặc có lẽ đó không phải là tình yêu mà là sự cảm kích của ông ta dành cho Công chúa, một chấp niệm đối với bà. Thế nhưng thật đáng tiếc, ông ta dùng sai cách rồi.
Nhưng Phong Chính thì sao?
Tình yêu của ông ta còn chẳng thể gọi là tình yêu, nếu không thì đã chẳng có chuyện suốt mấy chục năm mà ông ta vẫn không biết thân phận thật sự của Phong Phong, không biết người phụ nữ mình yêu đã chết như thế nào.
Phong Chính nheo mắt lại: “Mày nghĩ mà làm như vậy thì Delia sẽ vui vẻ được sao?”
“Vui vẻ?” Chú Hạng đột nhiên cười lớn, tiếng cười kia mang theo cả sự châm chọc đến vô tận: “Từ khi quen mày, Công chúa chưa bao giờ vui vẻ cả! Phong Chính, kẻ đã hại chết Công chúa chính là mày...”
Chú Hạng căm hận gào thét, với tay muốn dành lại di thể của Công chúa Delia.
Phong Chính lui về sau một bước, chú Hạng tiến thêm một bước.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn thì bị Phong Phong kéo lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Phong Phong, Phong Phong không quay lại mà mặc kệ chú Hạng cùng Phong Chính tranh giành lẫn nhau như thế.
Thủy An Lạc nhìn cảnh tượng này rồi lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực.
“Có thể chú Hạng nói đúng.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Phong Chính có thật sự là vì yêu Công chúa không?
Hay chỉ là ông ta đang lừa mình dối người. Nếu đúng là như vậy thì chẳng thà để Công chúa Delia ở lại bên cạnh chú Hạng còn hơn.
Hai người đàn ông này, chẳng một ai có quyền nói mình yêu Công chúa Delia hết.
Phong Chính còn đang ôm công chúa Delia cho nên tất nhiên không chống đỡ được sự tấn công của chú Hạng, không bao lâu sau chú Hạng đã chiếm thế thượng phong, thế nhưng Phong Chính lại liều chết không chịu buông tay ra.
Thủy An Lạc mím môi quan sát tình hình, vừa quay đầu nhìn về phía phòng nghiên cứu người cải tạo gen, nếu như trước đây ba Lạc chịu giúp họ một chút thì bọn họ đã không tốn nhiều công sức để tiêu diệt người cải tạo gen như thế này rồi.
Còn giờ ba cô đang ở đâu?
...