...
Nhưng Thủy An Lạc vẫn cảm thấy rất tò mò, sao Sở Ninh Dực có thể đồng ý chuyện này được nhỉ?
“Tới đây á?” Thủy An Lạc nhíu mày, cô không thích có quá nhiều người đến nhà cô.
“Không, Tân Nhạc lôi tụi nó đến khách sạn rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cho cô một viên thuốc an thần, “Dù sao ấy mà, cửa của anh Sở nhà mày cũng không có ai dám cản đâu, mày thế này cũng không ai dám gây chuyện, tiền lì xì mở cửa mình tao lĩnh nhé*.”
*Ở Trung Quốc có tục đón dâu, các phù dâu sẽ canh trước cửa phòng cô dâu, chú rể và phù rể đến sẽ phải thực hiện các yêu cầu của phù dâu, khi nào được thông qua hết rồi mới để chú rể vào bế cô dâu ra, trong này cũng có phần đòi tiền lì xì.
“Hôm trước chẳng phải đã cho mày rồi sao?” Thủy An Lạc nhíu mày.
“Anh Sở nhà mày nhiều tiền như thế, mày xót cái gì hả?” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói, lúc này cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
“Ai xót tiền anh ấy chứ, tao đang xót mày không chịu chia nửa cho tao kìa, để xem đến lúc mày kết hôn tao sẽ đòi tên kia bao tiền.” Thủy An Lạc tức giận nói.
Kết hôn?
Bàn tay đang để trước người Kiều Nhã Nguyễn siết chặt lại, nhưng cô cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Chị đây kết hôn á, cưng cứ ngồi đó mà chờ đi, có khi còn phải đợi đến lúc Tiểu Bảo Bối lớn rồi ấy.” Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc mặc đồ truyền thống đội mũ phượng, còn Kiều Nhã Nguyễn chỉ mặc một bộ lễ phục bình thường. May mà trong phòng này ấm, lát ra ngoài chắc cô vẫn phải khoác thêm một chiếc áo dày.
“Nghe nói anh Sở nhà mày vẫn chưa ra khỏi phòng, định không đón dâu nữa à?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.
“Vẫn chưa xong việc, gần đây lúc nào họ cũng thế cả đấy.” Thủy An Lạc cau mày nói.
Cô vừa dứt lời, điện thoại đang để trên đầu giường bỗng vang lên.
Là điện thoại của Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc xách váy đi tới, cầm điện thoại lên thấy dãy số hiển thị trên màn hình. Cô nhíu mày lại, không nghe mà đặt luôn xuống.
Nhưng cô vừa đặt di động xuống thì nó lại đổ chuông.
“Mày nghe máy đi, dù sao cũng là điện thoại của ông xã mày mà.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
Thủy An Lạc cúi nhìn chiếc điện thoại vẫn cứ kêu suốt kia, nghĩ một hồi rồi bắt máy.
“Alo...” Thủy An Lạc lên tiếng.
Nhưng cô đợi mãi, người bên kia vẫn không nói gì.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn, sau đó cầm điện thoại khua khua, “Không ai nói gì cả, chắc gọi nhầm rồi.”
“Điện thoại của anh Sở nhà mày thì ai có thể gọi nhầm được chứ?” Kiều Nhã Nguyễn phụt cười, số của Sở tổng trâu bò như thế, người bình thường có vượt qua được Thái Bình Dương cũng không thể gọi sai được.
Thủy An Lạc hỏi lại, nhưng không có ai lên tiếng.
“Gọi nhầm mà.” Thủy An Lạc tin chắc là thế, sau đó dập máy.
Mà trong một chiếc xe cách khách sạn không xa, Bạch Dạ Hàn vẫn ngẩng lên nhìn tầng hai hai của khách sạn.
Gọi nhầm?
Điện thoại ông xã mày?
Anh ta chắc chắn là đã gọi vào số điện thoại của Thủy An Lạc rồi mà.
“Sở Ninh Dực không ngờ cậu lại có cảm giác chiếm hữu cô ấy mạnh đến thế.” Chuyển cuộc gọi, đây là chuyện mà Bạch Dạ Hàn tuyệt đối không hề nghĩ đến, nhưng Sở Ninh Dực lại làm vậy thật.
Bạch Dạ Hàn hơi cúi đầu, ánh mắt trở nên sâu xa. Anh ta lại ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong mang theo nụ cười khó hiểu.
Lạnh lùng, lại dứt khoát.
“Hắt xì...” Thủy An Lạc bỗng hắt hơi một cái, không nhịn được khịt khịt mũi.
“Mày không sao chứ?” Kiều Nhã Nguyễn quan tâm hỏi.
Thủy An Lạc lắc đầu, quay ra nhìn cửa sổ, “Chỉ là tự dưng tao thấy hơi lạnh thôi.”
“Sao thế?” Sở Ninh Dực vào cửa liền đi thẳng tới chỗ Thủy An Lạc, nhíu mày hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn phía trên ghi ba mươi độ, thế mà còn kêu lạnh? Cô chỉ mặc mỗi bộ lễ phục này thôi mà còn thấy nóng đây này.
...