Chương 218: Nói ra sợ khiến em bị đả kích đến mức không còn dũng khí để sống tiếp nữa


...

Thủy An Lạc cúi đầu không nói, tiếp tục vặn vẹo hai tay vào nhau.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô, Thủy An Lạc bây giờ giống như một khối ngọc thô chưa được gọt giũa, đến cuối cùng khối ngọc thô này liệu sẽ được đẽo gọi thành vật báu hay là bị hủy hoại, tất cả đều phụ thuộc vào con dao khắc trong tay anh. Người mà anh phải dạy e là không chỉ có mỗi Tiểu Bảo Bối mà còn cả bà mẹ trẻ chưa chịu lớn này của nhóc nữa. Nhưng nếu như đó là cô thì cũng có làm sao đâu?

Thủy An Lạc nghiêm túc nhìn vào mắt Sở Ninh Dực, "Anh thật sự tin là Lâm Thiến Thần sao chép của tôi sao? Dù gì cô ta cũng là..."

Sở Ninh Dực thoáng nhướng mày rồi đưa tay nâng cằm cô lên, "Là cái gì?"

Thủy An Lạc muốn hất tay anh ra, nhưng suýt nữa lại khiến cái cằm của mình cũng bị thương luôn. Cô bực bội nói. "Này ông chú già, chú đang làm gì thế hả? Đùa giỡn con gái nhà lành hả?"

Ông chú già?

Mặt của Sở Ninh Dực sa sầm xuống ngay tức khắc, cánh tay dài đưa ra ôm Thủy An Lạc ngồi xuống đùi mình, một tay vẫn cứ giữ cái cằm của cô: "Em đang nói cái gì thế hả?"

Thủy An Lạc giãy giụa muốn leo xuống, "Bây giờ không có quyển sổ ghi chép đó thì tôi phải làm thế nào mới chứng minh được sự trong sạch của mình?" Cái tư thế này ám muội quá đi mất, Thủy An Lạc vội đánh trống lảng, chuyển sang đề tài khác.

Tất nhiên là Sở Ninh Dực biết cô muốn di dời đề tài nên cũng không làm khó cô nữa, nhưng mà cũng chẳng chịu buông người ra.

"Em phải nói cho anh biết làm thế nào mà cô ta có thể lấy được báo cáo của em trước đã, bản báo cáo đó chẳng phải tối hôm qua em mới viết sao?" Sở Ninh Dực hỏi.

Thủy An Lạc nhanh chóng kể lại cho Sở Ninh Dực nghe toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

"Nhưng mà tôi thật sự không nhớ nổi rốt cuộc tôi có đưa bản báo cáo này cho cô ta hay không nữa." Thủy An Lạc buồn bực gõ vào cái đầu của mình.

Sở Ninh Dực thở dài, đưa tay xoa đầu cô rồi mới nói: "Chỉ có tí IQ thế này chẳng trách lại bị người ta vu cho cái tội sao chép."

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, người đàn ông này vào bất kể lúc nào hình như cũng không quên cười nhạo trí thông minh của cô thì phải?

"Để anh bảo chú Sở đi kiểm tra camera an ninh, nếu như em không đưa cho cô ta, vậy thì nhất định sẽ có cảnh quay lại cô ta vào phòng làm việc của em." Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Đôi mắt của Thủy An Lạc thoáng cái đã sáng bừng lên, tại sao cô lại không nghĩ ra nhỉ.

"Nhưng cũng có thể là cô ta sai người khác vào lấy cho cô ta mà, càng có khả năng chính tôi đưa bản báo cáo đó cho cô ta thì sao." Vấn đề mấu chốt là lúc này cô căn bản không nhớ rõ mình có đưa bản báo đó cho cô ta không nữa.

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ vào đầu cô một cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng anh cũng không nói ra.

"Thôi được rồi, nói ra lại sợ đả kích em không có dũng khí mà sống tiếp nữa mất." Sở Ninh Dực nói rồi lấy điện thoại gọi cho chú Sở, bảo chú ấy đi kiểm tra camera an ninh.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, tên này độc miệng thật đấy, không đả kích cô thì khó chịu lắm à?

Sở Ninh Dực dặn dò mọi chuyện xong xuôi rồi mới buông điện thoại xuống nhìn về phía Thủy An Lạc, "Anh đã đổi giáo viên hướng dẫn cho em rồi."

Thủy An Lạc thở dài đánh thượt một cái, "Bây giờ không ai chịu hướng dẫn tôi nữa đâu." Tất cả các thầy các cô đều mong học sinh của mình ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cô và Lâm Thiến Thần lại làm căng với nhau đến vậy.

"Hừm, em cũng biết thế cơ à? Thế nên em phải phải học cách kiềm chế cái tính tình nóng nảy của em lại, đừng có bị châm lửa một cái đã nổ đoàng đoàng lên như pháo." Sở Ninh Dực dựa vào lưng ghế sofa nói với vẻ bất đắc dĩ: "Thật không ngờ, lúc mình còn sống mà nhà mình lại có thể xuất hiện một học sinh có vấn đề thế này."

Thủy An Lạc nghiến răng ken két lườm anh, rõ ràng là đám vấn đề đó có chân chạy đến tìm cô đấy chứ!

"Tôi về bệnh viện đây, không thể để bọn họ nghĩ là tôi sợ quá nên bỏ chạy được." Thủy An Lạc buồn bực nói.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

...