...
Bánh Bao Đậu cười khanh khách chạy về nhà. Vừa chạy về tới cửa thì cô bé nhìn thấy ba mẹ đang ở bên trong, cái tay bé xíu lập tức che mặt lại rồi hô lên: “Ôi mẹ ơi!”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi vội vàng đứng dậy, đẩy người phía trên mình ra.
Đôi tay nhỏ xíu xiu của Bánh Bao Đậu còn đang ôm mặt, nhưng đôi mắt to lại nhìn hết từ bên này qua bên khác, miệng còn cười khanh khách nhìn ba mẹ của mình.
Thủy An Lạc đen mặt, cái này là học từ ai thế hả?
Bánh Bao Rau về rồi dứt khoát ngồi bịch xuống ghế, đuổi theo nhóc mập kia suốt một hồi lâu như vậy khiến nhóc sắp mệt chết được rồi, nhìn thì mập mà chạy thì rõ là nhanh.
Tiểu Bảo Bối nằm sải lải trên ghế, cái chân nhỏ rũ xuống, rõ ràng là nhóc cũng mệt lắm rồi.
Thủy An Lạc xỏ dép đi ra ngoài rồi giúp mấy đứa nhỏ cởi áo khoác. Tuyết dính trên áo đã tan hết khiến áo toàn nước là nước.
Thủy An Lạc nhíu mày rồi ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, tay phải thì ôm lấy Bánh Bao Rau rồi hỏi: “Có bị lạnh không?”
Bánh Bao Rau bị mẹ mình xách đi như xách một con rùa thì vung tay muốn nhảy xuống dưới, mãi đến khi nhóc bị mẹ ném lên giường rồi mới lồm cồm bò dậy sau đó xoa xoa cái mũi của mình.
Thủy An Lạc đi tới vali để lấy quần áo khô thay cho mấy nhóc. Bánh Bao Đậu muốn chạy tiếp nhưng bị ba mình túm về, sau đó dứt khoát tụt cái quần nhỏ của bé ra. Sở Ninh Dực đưa tay sờ cái chân bụ bẫm của Bánh Bao Đậu thì thấy trên đó toàn là mồ hôi.
Bánh Bao Đậu cười khanh khách lăn vào ổ chăn. Bé vẫn chưa muốn thay quần áo mà.
“Mẹ! Không ngờ anh trai lại không đuổi kịp Tiểu Bất Điểm! Thật là ngốc!” Bánh Bao Đậu chui vào chăn cười khanh khách.
Bánh Bao Rau lập tức quăng một ánh mắt tới, ai mà biết nhóc mập kia lại chạy nhanh như thế chứ.
Thủy An Lạc bắt Bánh Bao Đậu lại rồi thay một cái quần khác cho bé: “Tiểu Bất Điểm lớn lên trên núi, chạy nhanh cũng là chuyện bình thường! Đường núi đâu có giống như chạy trên mặt đất bằng chứ huống hồ còn là chỗ này! Anh trai con không đuổi kịp cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Sớm muộn gì con cũng sẽ đuổi kịp!” Bánh Bao Rau thầm hạ quyết tâm.
“Đuổi kịp thì làm gì? Đuổi kịp là phải cưới về nhà đấy!” Sở Ninh Dực vừa thay quần áo cho con trai lớn vừa nói.
Thủy An Lạc: “...”
“Cưới cậu ta? Con có bị bệnh đâu!” Bánh Bao Rau kêu thành tiếng, rõ ràng là đang phản bác lại lời của ba mình.
Thủy An Lạc nghĩ, con trai à, quả thật là con có bệnh đấy, hơn nữa bệnh còn không nhẹ nữa kìa.
Bánh Bao Rau thầm nghĩ, cái loại tính khí như nhóc mập kia thì cả đời cũng chẳng có ai thèm lấy đâu!
“Mẹ muốn nói cho hai đứa một chuyện, qua nửa năm nữa mẹ muốn đưa các con đi học nhà trẻ, các con phải làm quen trước từ bây giờ.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Bánh Bao Đậu đã thay đồ xong bắt đầu lăn lộn trên giường: “Nhà trẻ là cái gì ạ?”
“Bánh Bao Đậu ngốc, đó là nơi có rất rất nhiều các bạn nhỏ khác!” Bánh Bao Rau ghét bỏ nói.
“Không được nói em ngốc!” Bánh Bao Đậu đá một cái vào lưng Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau lại càng tỏ ra ghét bỏ em gái hơn: “Mẹ! Con không muốn học chung với em gái đâu!”
“Em là em gái của anh! Sao anh có thể chê em như thế chứ?” Bánh Bao Đậu đứng lên, hai tay chống vào cái eo nhỏ của mình rồi nói: “Mẹ ngốc như thế mà ba có ghét bỏ mẹ đâu! Sao anh có thể ghét bỏ em hả?”
Thủy An Lạc: “...”
Này, này, này... hai đứa cãi nhau thì có thể đừng kéo mẹ vào có được không, sao tự dưng mẹ lại nằm không trúng đạn thế này?
Thủy An Lạc hung hăng nhéo lấy cái lỗ tai thỏ trên áo của Bánh Bao Đậu: “Con thử nói lại lần nữa xem!”
“Ba ơi cứu mạng! Mẹ không cho con nói thật!” Bánh Bao Đậu vung tay cầu cứu ba mình.
...