...
Sở Vi thoáng cau mày, “Tôi chỉ đang muốn nói cho cậu biết đây là thương trường, thế này mới chỉ là màn mở đầu của cậu thôi.”
Triệu Hân Hân hờ một tiếng, “Màn mở đầu thế này tôi sẽ nhớ cả đời, cho tôi chút thời gian để thở thì cậu chết chắc.”
An Quả Nhi cảm thấy Tổng giám đốc của họ nói không để tâm hoàn toàn chỉ là giả thôi, lúc này có thể nhìn ra rõ ràng chị ấy đang... làm mình làm mấy mà!
Sở Vi lại không cảm thấy áy náy khi nghe thấy lời oán thán của cô. Anh quẹo vào một đường khác đi về phía ngoại thành, “Nhưng có những sai lầm không phải lần nào cũng xảy ra, chuyện này cũng vừa hay coi như là một bài học dành cho cậu, để cậu biết sau này nên làm thế nào.”
“Ôi, thấy Sở, thầy đang lấy vụ này đập vào mặt tôi, còn bắt tôi phải cảm ơn sự dạy bảo của thấy đấy à?” Triệu Hân Hân ăn xong, tiện tay quăng gói sang một bên.
Sở Vị liếc cái gói đồ ăn vặt, hai hàng lông mày nhíu lại. Anh với tay nhặt gói đồ ăn kia lên rồi lại nhét vào cốp để đồ.
An Quả Nhi: “...”
Có vẻ như vị Phó tổng Sở này bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng rồi.
“Biết là tốt.” Sở Vị liếc có một cái đáp lại, có điều ánh mắt thăm thẳm này khiến người ta thấy thật không chân thực.
Sở Vi đưa Triệu Hân Hân đến một công trường sản xuất xi măng ở ngoại ô, nơi này cách chỗ họ khá xa nhưng quy mổ lại không hề nhỏ chút nào.
Triệu Hân Hân chớp mắt, “Đấy là...”
“Một công ty tư nhân, trước mắt cũng là công trường có nhiều xi măng loại tốt nhất ở thành phố A.” Sở Vi nói xong đi vào cửa. Anh nói với ông chủ bảo vệ một tiếng rồi liền thấy ông chú kia gọi điện thoại đi.
Sở Vi quay lại nhìn Triệu Hân Hân, “Tại cái nơi như thương trường này, cậu phải nhớ kỹ, người duy nhất mà cậu có thể tin chỉ có bản thân mình. Có những thứ cậu nhất định phải nắm chắc.”
Triệu Hân Hân nheo mắt, thấy ông chú bảo vệ kia dập máy xong liền mở cửa cho họ vào. Triệu Hân Hân lại càng cảm thấy tò mò hơn.
“Cậu còn nhớ có một khoảng thời gian hồi cấp ba tôi với cậu Hai vì chuyện của công ty mà mấy ngày liền không đi học không?” Sở Vi quay lại nhìn Triệu Hân Hân đang đi theo sau mình.
Triệu Hân Hân gật đầu, chuyện này cô vẫn nhớ, vì khi ấy một công trình lớn do Sở Lạc Duy phụ trách xảy ra vấn đề. Để giải quyết vấn đề này mà hai người bọn họ mấy ngày liền không về nhà mà cũng chẳng đi học.
“Nếu nhớ tại sao không chịu học hỏi hả.” Sở Vị bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa Triệu Hân Hân vào một cánh của khác, “Công ty kiểu như các cậu, cậu phải nắm chắc nguồn hàng của công ty, không thể chỉ chăm chăm vào bên hợp tác, có như vậy mới không bị người khác đánh cho không ứng phó kịp.”
Triệu Hân Hân nghiêm túc ghi nhớ, “Đây là nơi năm ấy cậu với cậu Hai tìm được à?”
Sở Vi quay lại nhìn cô, “Cái tôi muốn nói với cậu là cái này đấy hả? Không bắt nộp học phí thì không chịu nghiêm túc học đúng không?”
Triệu Hân Hân: “...”
“Thấy Sở, tôi xin lỗi.” Triệu Hân Hân lễ phép xin lỗi, còn cười tít mắt nhìn Sở Vi.
Sở Vi lườm có một cái rồi lại dẫn họ đi tiếp.
“Trước khi cậu quay về cậu không hề nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra à? Ít nhất cậu cũng không tìm hiểu gì về công ty cậu, cho nên mới để xảy ra chuyện Vương Đại Kiều động tay động chân vào vấn đề vật tư thế này từ trước đó mà không hề hay biết gì cả.” Sở Vi nói đến đây cũng dừng lại, “Vội vàng trở về để khoe vóc dáng của cậu hả? Cậu thế này là đến dâng chết hay là để làm tổng tài bá đạo?”
An Quả Nhi: “...”
Phó tổng Sở gắt quá đi, nhưng sao cứ có cảm giác anh đang dạy dỗ trẻ con thế nhỉ?
Còn là kiểu dạy dỗ theo kiểu yêu đương nữa chứ!
...