...
Tân Nhạc lướt qua Mặc Lộ Túc đến bên ghế phụ rồi mở cửa xe. Cô biết đại khái Mặc Lộ Túc muốn dẫn bọn họ đi tới chỗ nào dùng cơm. Anh ấy thích nơi đó vô cùng, nhưng thật ra Tân Nhạc lại không thích chỗ đó.
Bởi vì... nó đắt!
Đầu năm mới, hiếm khi mới có dịp những con đường ở thành phố A không gặp cảnh tắc đường, bởi vì nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy có mấy chiếc xe đang di chuyển.
Chưa đến nửa tiếng sau đã đến trước cửa nhà hàng, Mặc Lộ Túc xuống xe rồi mở cửa xe cho mọi người. Ánh mắt mẹ Tân Nhạc nhìn anh chỉ còn thiếu mỗi nước không viết hai chữ “rể hiền” vào đó nữa thôi.
Sau khi ba mẹ Tân Nhạc xuống xe, Mặc Lộ Túc ném chìa khóa cho nhân viên nhà hàng đứng ngoài cửa, rồi lịch sự bước lên trước ba mẹ Tân Nhạc nửa bước để mở cửa cho họ.
Trên đường đi Mặc Lộ Túc đã đặt chỗ xong xuôi cho nên lúc này nhân viên dẫn bọn họ đi thẳng vào trong.
Sau khi ba Tân Nhạc bước vào thì khẽ nhíu mày. Mặc dù nhìn không ra đây là chỗ đốt tiền nhưng kiểu cách trang trí ở đây vừa nhìn đã thấy rằng đây không phải là nơi người bình thường có thể bước vào.
Ba Tân Nhạc kéo ống tay áo của Tân Nhạc: “Chắc ăn ở đây sẽ đắt lắm, lát con nhớ trả tiền lại Viện trưởng Mặc đấy nhé!”
Nhắc tới chuyện tiền bạc lại khiến Tân Nhạc cảm thấy đau hết cả đầu, cũng chính vì chuyện tiền bạc cho nên cô với Mặc Lộ Túc mới đi đến đường cùng thế này.
Tân Nhạc đáp qua loa một câu ứng phó rồi không nói gì nữa.
Riêng Mặc Lộ Túc nghe được câu này thì khẽ cứng người lại một chút, nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Đến phòng ăn, Mặc Lộ Túc cản lại động tác mở cửa của nhân viên nhà hàng mà đích thân đi lên mở cửa.
Phòng ăn này trang trí hoa lệ, để tiếp đã bốn người bọn họ mà nói thì đúng là có chút lãng phí, nhưng ai bảo Viện trưởng Mặc có tiền chứ.
Mặc Lộ Túc mời bọn họ ngồi xuống rồi để nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên cho mẹ Tân: “Cô chú muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái nhé.”
“Ui chao, sao mà lại thế được?” Mẹ Tân cười ha hả nói khách sáo.
“Mẹ cứ chọn đi, con bỏ tiền, chúng ta mời viện trưởng Mặc bữa cơm này.” Tân Nhạc chẳng thèm quan tâm đến việc giữ hình tượng mà trợn mắt một cái, sau đó cầm ly rót nước.
Mặc Lộ Túc nhìn về phía Tân Nhạc muốn nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt của cô thì liền im lặng.
Tân Nhạc đang nói cho anh biết rằng: Nếu không nói như vậy thì mẹ cô sẽ không gọi món đâu.
Vậy nên Mặc Lộ Túc mới không lên tiếng nữa.
Mà người hiểu rõ mẹ Tân Nhạc nhất chính là Tân Nhạc, vừa nghe thấy con gái mình mời khách, lại còn mời Mặc Lộ Túc cho nên lập tức tìm ngay mấy món đắt tiền, vừa chọn còn vừa hỏi: “Viện trưởng Mặc là thanh niên tài giỏi như vậy chắc hẳn là không cần ba mẹ phải lo lắng cho đâu nhỉ!”
“Mẹ...!!!” Tân Nhạc đột nhiên cắt lời mẹ mình, còn đá bà một cái rồi đặt cốc nước vào tay của bà: “Mẹ! Mẹ mau gọi đồ ăn đi! Tám giờ là Viện trưởng Mặc cần phải về trực đêm đó.”
Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tân Nhạc lại cảm thấy không biết anh có nên thấy may mắn vì cô đang suy nghĩ cho mình hay không nữa.
“Mẹ cháu mất sau khi sinh cháu không lâu! Ba của cháu hiện giờ đang đi du lịch khắp nơi, chắc là cũng không có thời gian nghĩ đến cháu đâu.” Mặc Lộ Túc nói một cách thản nhiên, không có chút đau khổ nào.
Mẹ Tân nghe vậy thì nhất thời có chút xấu hổ nên liên tục nói xin lỗi: “Thật ngại quá Viện trưởng Mặc, để cậu phải nhớ tới chuyện đau buồn rồi.”
“Không có gì đau buồn cả, đây là sự thực thôi! Cô, món cá muối ở đây không tệ, cô có thể thử xem.”
“Ngài Mặc không thể ăn cá muối!” Nhân viên phục vụ đột nhiên lên tiếng.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn. Nhân viên phục vụ lập tức ngậm miệng lại, dường như có chút nói không nên lời.
Mẹ Tân vừa mới thấy món cá muối, đây chính là món ăn nổi danh của nhà hàng này cho nên một đĩa đã hơn năm ngàn tệ. Bà đang xoắn xuýt xem có nên gọi món này hay không thì nghe được nhân viên phục vụ nói vậy liền quả quyết bỏ qua luôn, khách đã không thể ăn thì chắc chắn không thể gọi.
...