...
Diệp Ngữ Vi nhìn con mình từ trên xuống dưới, “Tại sao con lại ở đây? Lúc trước bà con nói với mẹ là bà có giới thiệu con gái nhà họ Phương cho con, sao con lại cho người ta leo cây rồi?” Lời nói của Diệp Ngữ Vi chẳng hề có ý trách cứ nào cả.
“Mẹ, thời đại nào rồi mà còn chơi trò xem mắt nữa? Mẹ cũng đừng hùa theo bà nội mà nhúng tay vào. Và con có bạn gái rồi, hai người đã tới chậm một bước.” Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn ông bố đang đen mặt của mình.
“Sao lại bảo là mẹ hùa vào? Con không phải là con trai của ba thì ai rảnh mà quan tâm đến con chứ.” Cố Tước Tỉ lạnh lùng nói.
Cố Tỉ Thành: “...”
Vậy ra anh và em gái chỉ là hàng tặng kèm thôi hả.
Diệp Ngữ Vi quay sang trừng mắt với chồng một cái. “Bạn gái của con chính là cái cô ở trên mạng kia hả? Tỉ Thành, mẹ nói con nghe này, nếu chuyện này không thành thì cứ nói chuyện qua loa là được rồi, sao con lại nghiêm túc làm gì?”
“Cấm yêu đương qua mạng.” Cố Tước Tỉ lạnh lùng tổng kết lời nói của vợ nhà mình.
Cố Tỉ Thành tiếp tục day trán. Ba, ba có thể đừng xum xoe như thế ở trước mặt mẹ con có được không?
“Được rồi được rồi, hai người mau về nhà đi, bên quân đội còn có việc, con phải quay lại đó đây.” Cố Tỉ Thành đầu hàng nhận thua, từ chối chuyện tiếp tục ăn thức ăn cho chó. “Mẹ, tháng này con không về nhà đâu, tháng sau cũng không, có buổi diễn tập quân sự lớn nên con phải đi.”
Diệp Ngữ Vi kéo con trai, nhíu mày nói. “Vừa mới đi làm từ thiện về, chẳng lẽ đến một ngày nghỉ cũng không cho à? Đã bao lâu con không về nhà rồi hả?”
“Không về càng tốt.” Cố Tước Tỉ xùy cười.
“Mẹ xem, là ba không cho con về nhà đấy nhé. Con còn có việc, đi trước đây.” Cố Tỉ Thành dứt khoát đẩy tội cho ba mình, sau đó mau chóng chạy đi.
“Này...” Diệp Ngữ Vi muốn gọi con lại mà không được. “Giờ mấy cô gái trẻ khôn lanh lắm, Tỉ Thành không bị lừa đấy chứ?”
“Con của em thì ai mà lừa được?” Cố Tước Tỉ cười lạnh rồi ôm vợ đi ra ngoài.
“Không được, em không thể để con trai mình bị người ta lừa được, có thời gian em muốn đi gặp cô gái kia.” Diệp Ngữ Vi vẫn không yên lòng.
“Rồi, gặp thì gặp.” Cố Tước Tỉ chẳng có lập trường, vợ mình nói cái gì thì chính là cái đó.
Mà lúc này, Cố Tỉ Thành hoàn toàn không biết bạn gái nhà mình đã bị mẹ gắn cho cái mác yêu qua mạng không tốt. Anh chỉ một lòng tập trung vào chuyện diễn tập liên quan đến toàn bộ vận mệnh của lữ đoàn lần này.
***
Trong quân đội, tại khu nhà dành cho người thân.
Sở Húc Ninh về nhà, vừa bước vào anh đã đứng sững ngay ở cửa, mãi một lúc sau vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trong căn nhà.
Dường như, anh không xác định được đây có phải nhà của mình hya không.
Bộ ghế sofa kiểu quân đội trong phòng khách đã bị đổi thành chiếc ghế màu trắng theo phong cách châu Âu. Bàn trà, tủ tivi, ngay cả bàn ăn trong phòng cũng là nguyên bộ. Rèm cửa cũng được đổi thành màu sáng, trên mặt bàn trà có một bình hoa nhỏ xinh đẹp, hoa bên trong chắc là được hái ở bên ngoài.
“Anh về rồi à, nhìn xem có thích không. Bao Đậu nói anh cũng thích màu sáng nên em cứ dựa theo phong cách mà em thích để thay đổi. Nếu anh không thích thì em sẽ đổi lại, dù gì cũng được miễn phí đổi trả trong vòng ba ngày.” Sư Niệm vừa cười vừa nói.
Cuối cùng Sở Húc Ninh cũng tỉnh táo lại. Anh đứng đổi giày ở cửa ra vào, nhìn thoáng qua chiếc tủ giày mới được đổi, yên lặng cất giày vào trong.
“Đẹp lắm, không cần đổi đâu.” Sở Húc Ninh không phải không nhìn ra được cô đang căng thẳng, nên giọng điệu nói chuyện của anh cũng dịu dàng hơn một chút. “Vết thương của em vẫn còn chưa khỏi, những chuyện này cứ chờ anh quay về rồi làm cũng được mà.”
“Cũng không bị mệt quá đâu, đồ dùng trong nhà được công ty cho người đến phụ trách lắp đặt, em chỉ đứng đấy chỉ đạo thôi.” Sư Niệm nói, cô đưa tay ra nhận lấy áo khoác trong tay anh, giúp anh treo lên kệ áo ở ngay cửa.
Sở Húc Ninh nhìn bàn tay trống không của mình, khóe miệng bất giác nhếch lên.
...