...
Tiểu Bảo Bối để mông trần bò trên giường, nhóc chớp mắt nhìn daddy nhà mình, như đang hỏi: Ba à, ba sao thế?
Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống giường, Tiểu Bảo Bối thấy vậy lập tức bò lên người anh.
“Bị mắng à?” Thủy An Lạc bĩu môi hỏi, xem ra mẹ chồng không chỉ có ý kiến với cô, thế này thì cô có thể yên tâm được rồi.
Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ cười cợt của cô, liền đập một cái lên ót vợ mình: “Sao em lại vui thế hả?”
“Ái...” Thủy An Lạc bị đánh đau, không nhịn được sờ gáy mình trừng mắt với anh.
“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối lại cười, nhưng cái tay nhỏ thì lại đập một cái lên đầu ba.
Thủy An Lạc vốn định trách con trai vô lương lâm, nhưng không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như vậy. Tuy Tiểu Bảo Bối không đập mạnh, nhưng dù sao thì người ta cũng đã đánh thật rồi.
Quả nhiên con trai đúng là do mình sinh ra.
Chồng là cái gì chứ, chẳng trông cậy được gì cả.
Sở Ninh Dực sầm mặt nhìn con trai, sau đó anh lật người nhóc xuống, phát mấy cái lên mông nhóc.
“A...” Tiểu Bảo Bối vùng vẫy muốn đứng dậy, ba thật đáng ghét quá, lúc nào cũng đánh mông nhóc hết.
“Sao nó còn chưa ngủ thế, vừa rồi không phải buồn ngủ díp mắt vào rồi à?” Sở Ninh Dực ghét bỏ nói.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở à, cái mặt của anh như thế là sao?
Tiểu Bảo Bối: “...”
Ba, ba nói như thế là có ý gì hả?
Rõ ràng Sở Ninh Dực đang khó chịu vì con trai anh vẫn chưa ngủ nên anh không thể ôm vợ đi ngủ được mà.
Tiểu Bảo Bối buồn ngủ nhanh mà tỉnh ngủ cũng nhanh. Mẹ chưa về thì nhóc cứ gà gật mãi, nhưng giờ mẹ về rồi nhóc lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Nên thế này là làm khó ba mẹ của nhóc rồi.
Thủy An Lạc nằm bò ra giường, ngáp lấy ngáp để nhìn cậu con trai tỉnh như sáo của mình.
Sở Ninh Dực xem như vẫn còn tỉnh táo, nên cứ bế nhóc đi tới đi lui trong phòng.
Nhớ hồi xưa, anh còn chẳng biết bế trẻ con, thế mà giờ đã biết cách dỗ con ngủ rồi.
Hai mắt Thủy An Lạc cứ díp lại, hình ảnh hai ba con cũng dần biến mất.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại, thấy Thủy An Lạc đang nằm sấp trên giường ngủ mất, lại nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang hăm hở trong lòng mình. Anh bế nhóc tới ngồi xuống giường: “Nào, tổ tông của ba, chúng ta thương lượng một chút nhé.”
“Không, không...” Tiểu Bảo Bối từ chối thương thảo. Cu cậu vặn vẹo cái người trong lòng ba bắt ba đứng dậy đi tiếp, nhóc không muốn nằm xuống giường nữa đâu.
Sở Ninh Dực hít một hơi thật sâu, như vậy mới có thể kiềm chế không đập cho thằng con mình một phát được.
Thế là, Sở Ninh Dực bế con đi lại trong phòng gần như cả một đêm, cũng không biết anh làm thế nào mà tờ mờ sáng Tiểu Bảo Bối mới chịu thiếp đi trong lòng anh.
Sở Ninh Dực lên giường ngủ cùng lúc với Tiểu Bảo Bối, chuyện này chắc chắn còn mệt hơn việc anh phải tập huấn cả đêm luôn ấy.
Một nhà ba người, nằm xiên vẹo trên giường mà ngủ, không ai có được một cái dáng nằm tử tế bình thường.
Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy, đầu Sở Ninh Dực đang đối diện với cô, người anh cuộn tròn lại. Tiểu Bảo Bối nằm trong lòng anh, cái tay vẫn còn đang đặt trên mặt ba.
Thủy An Lạc nằm nghiêng ngủ cả một đêm, lúc này cả người đều cả thấy khó chịu. Cô xoa xoa cổ mình rồi đứng dậy đắp chăn cho hai ba con.
Tiểu Bảo Bối thấy có động tĩnh, cái thân nhỏ bé lại vặn vẹo. Thủy An Lạc giật mình vội vỗ vỗ lên người nhóc, may mà nhóc không tỉnh lại.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, bàn tay to lớn vỗ vỗ lên người con, nhưng hình như vẫn còn đang ngủ.
...