...
Bệnh viện đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Triệu Uyển Uyển còn chưa thoát được khỏi nỗi kinh sợ, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khi George đến bệnh viện, trông có hơi kỳ lạ.
Triệu Uyển Uyển tựa ở đầu giường, không hề nhắc đến chuyện ngày hôm nay.
George bước qua ngồi xuống băng ghế, nhíu mày nói: “Đúng là kỳ thật, hôm nay tự nhiên công ty bảo hiểm lại tìm đến tôi hỏi chuyện của cô?” George vừa nói vừa lấy một tập tài liệu từ trong cặp ra, “Lại còn thần thần bí bí bắt tôi giữ bí mật nữa chứ?”
“Công ty bảo hiểm?” Triệu Uyển Uyển hơi sững sờ, “Tôi đâu có mua bảo hiểm?”
“Người đó nói bốn năm trước có một người đã thuê một két bảo hiểm của bọn họ, giá bảo hiểm là ba trăm vạn, yêu cầu là, chờ đến khi có một ngôi sao tên là Triệu Uyển Uyển ký hợp đồng với Sở Thị thì liên hệ với người đó để họ lấy đồ vật bên trong ra. Nói hệt như quay phim khoa học viễn tưởng ấy, người đó làm sao mà biết cô nhất định sẽ xuất hiện?”
George phàn nàn nói.
Triệu Uyển Uyển tò mò mở tài liệu ra, bên trong thực sự ghi chú phải là chính Triệu Uyển Uyển đến lấy đồ, hơn nữa khi liên hệ với cô Triệu Uyển Uyển phải tuyệt đối bí mật.
Điều kiện để Triệu Uyển Uyển có thể lấy đồ từ trong két bảo hiểm đó ra là cô phải ký hợp đồng với Sở Thị, nếu như trong vòng ba mươi năm người này không xuất hiện, vậy vật phẩm được bảo hiểm sẽ mất hiệu lực.
Cho nên, người kia không xác định cô có xuất hiện hay không.
“Vậy là có ý gì? Không có tên của người mua bảo hiểm sao?” Triệu Uyển Uyển nhìn trên nhìn dưới cũng không thấy tên của người mua bảo hiểm.
“Bọn họ nói người mua bảo hiểm muốn giữ bí mật, chờ cô mở két an toàn ra thì sẽ biết người đó là ai.” George nói, cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Tôi đã nói với họ chuyện cô bị thương rồi, họ nói có thể chờ cô khỏi hẳn rồi tới cũng được.”
Triệu Uyển Uyển khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại không nén được sự hiếu kỳ.
Bốn năm trước, cô mới chỉ bắt đầu đóng vai phụ, người kia nhất định biết cô.
Nhưng Triệu Uyển Uyển thực sự không nghĩ ra, ai là người mua két bảo hiểm cho mình.
...
Trong phòng tạm giam, không khí vẫn nặng nề như trước.
Triệu Phi Phi dựa vào song sắt lạnh như băng sau lưng, từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
“Không chịu nói à?” Sở Ninh Dực vừa dứt lời, cái cốc trong tay “vèo” một tiếng bay đi, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của Triệu Phi Phi. Chiếc cốc đâm thủng qua lớp kính dày dặn rơi xuống.
Thủy An Lạc ở dưới lầu nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, bên tai vang lên tiếng thét chói tai của Triệu Phi Phi, thân thể cô không kìm được mà run lên.
Sở Ninh Dực, ra tay rồi?
Tiếng kêu của Triệu Phi Phi còn chưa dứt, cổ cô ta đã bị một tay của Sở Ninh Dực kiềm chế.
Anh hơi dùng lực, “Cô nên cảm thấy mình may mắn, bởi vì tôi còn muốn nghe tiếp câu chuyện này, nếu không vừa nãy, thứ bị nứt sẽ là đầu của cô.” Giọng nói của Sở Ninh Dực còn lạnh lẽo hơn ngọn gió lọt qua khung cửa đã bị nứt vỡ kia.
Đây là tiếng gầm của Báo Tuyết, là tiếng gầm khi đứng trước con mồi.
Sở Ninh Dực nói xong, ấn cô ta xuống bàn, tiếp tục dùng tốc độ mà Triệu Phi Phi không thể nhìn thấy được trở lại ghế ngồi.
Triệu Phi Phi còn chưa kịp hoàn hồn, hơi thở càng dồn dập hơn.
“Tôi không biết anh đang nói đến chuyện gì?” Triệu Phi Phi run giọng nói, “Á...” Cô ta còn chưa nói hết, một tiếng thét đau đớn lại tiếp tục vang lên.
Lần này, Sở Ninh Dực đã bắn thẳng viên bi sắt trong tay vào bụng cô ta.
Sở Ninh Dực chậm rãi thả mấy viên bi sắt trong tay xuống bàn, không buồn nhìn đến người phụ nữ đang đau đến mức co giật bên kia.
...