Chương 262: Cười cái gì mà cười?


...

Sở Ninh Dực thấy rõ người tới là ai thì hai đầu mày bất giác nhíu chặt lại.

Lạc Hiên!

Anh cũng không quá quen với Lạc Hiên, mà Lạc Hiên cũng chưa bao giờ tới thành phố A cả, anh ta chỉ sống ở khu vực Âu Mỹ, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp mặt anh ta ở đây. Nghe nói, mẹ của anh ta là người Pháp và có đôi mắt màu tím, vì thế nên Lạc Hiên được di truyền đôi mắt tím này từ mẹ mình. Mẹ của anh ta là nhà văn tự do, những gì bà viết luôn được người Âu Mỹ tán tụng. Thế nên có thể nói hiện tại Lạc Hiên là người kết thừa sự nghiệp của mẹ, cũng là một nhà văn tự do.

Nhưng sao giờ anh ta lại xuất hiện ở đây chứ?

Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực, lại phát hiện anh đang cau mày.

"Về chuyện lần này, tập đoàn Sở Thị sẽ công khai làm rõ. Viễn Tưởng sẽ trở thành công ty vận hành song song với Sở Thị. Người thân của những người gặp nạn đều sẽ được Sở Thị tiếp tế cứu trợ trong vòng hai mươi năm tới." Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Có tập đoàn Sở Thị bảo đảm, những người kia cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại.

"Quả thật, nếu đã được Thái tử gia của thành phố A bảo đám, tôi nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì khó nói nữa rồi." Lạc Hiên lại mỉm cười nói, nhưng ánh mắt thì vẫn cứ nhìn đau đáu vào Thủy An Lạc. Con nhóc này không giống mẹ của cô ta chút nào. Mẹ cô ta xinh đẹp một cách ngạo nghễ, còn cô ta thì lại theo kiểu kín đáo hơn.

Thủy An Lạc bị Lạc Hiên nhìn đến mức khó chịu. Cô bất giác muốn trốn ra sau lưng Sở Ninh Dực, nhưng cô vẫn trừng mắt đáp trả lại: "Nhìn cái gì mà nhìn?" Có lẽ không phải cô tức vì anh ta nhìn mình mà vì cái cách đánh giá trong ánh mắt của anh ta khiến cô có cảm giác sởn cả tóc gáy.

"Vẫn chỉ là một quả ớt nhỏ thôi." Lạc Hiên khẽ cười, sau đó lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, "Nếu Sở tổng đã ra mặt vậy tôi nghĩ Sở tổng sẽ không nuốt lời đâu. Nếu không phải có người cố tình gây chuyện ở đây thì cuộc náo loạn này cũng nên kết thúc rồi đấy nhỉ."

Giọng của Lạc Hiên không lớn, nhưng đủ khiến tất cả mọi người đều nghe thấy, đặc biệt là bốn chữ "cố tình gây chuyện" anh ta nói rất rõ ràng, khiến cả đám người bắt đầu bàn tán loạn hết cả lên. Đám người này nhanh chóng được bảo vệ cho sơ tán, Thủy An Lạc thấy vậy mới thở phào một hơi.

Sau khi đám người kia rời đi, tài xế mới cầm điện thoại chạy tới đưa cho Sở Ninh Dực, trên điện thoại có tầm hình mà anh ta vừa chụp người cố tình gây chuyện ban nãy. Đó là một người đàn ông cao lớn thô kệch, mặt mũi dữ tợn, mặc một đồ rẻ tiền. Những vết bẩn trên đó cho thấy chắc lâu lắm rồi gã ta chưa hề giặt bộ đồ này.

"Đi tìm người này, xem xem gần đây gã có tiếp xúc với ai không." Sở Ninh Dực hạ lệnh rồi trả lại điện thoại cho lái xe.

Tài xế gật đầu rời đi, lúc này hiện trường cũng xem như đã hoàn toàn trở về trạng thái yên tĩnh. Tới lúc Sở Ninh Dực nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng Lạc Hiên đâu nữa. Anh khẽ nhíu mày, cũng không nghĩ đến việc sao người đó lại xuất hiện ở đây. Thấy Thủy An Lạc đang dựa người vào xe thở phào, anh liền bật cười thành tiếng.

"Cười cái gì mà cười hả?" Thủy An Lạc hung hăng ngẩng lên nhìn anh, có thể nghe ra được sự ấm ức trong giọng nói của cô. Giờ cô đang sợ lắm đấy biết không hả? Thế mà người này còn ở đó mà cười cho được.

"Chẳng phải vừa rồi là em cứ khăng khăng đòi xuống đấy sao?" Sở Ninh Dực cũng dựa người vào xe, khoanh tay trước ngực nhìn cô. Không xin anh giúp, cứ muốn tự mình xử lý, anh còn tưởng lá gan của cô nhóc này to đến thế nào cơ.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt nhìn trời, cuối cùng lại nhìn Sở Ninh Dực, "Thế cái gọi vận hành hai công ty song song nhau là ý gì?" Cô chỉ biết công ty nhà mình bị thu mua lại mà thôi.

...