...
Trong lúc ăn cơm, Sở Húc Ninh rất ít khi nói chuyện, cho nên Sư Niệm cũng chỉ có thể ngồi im ở đó.
Sở Húc Ninh ăn uống vẫn nhanh như mọi khi. Ăn xong anh thu dọn bát đũa, một mình anh ăn phần ăn của hai người cũng không thấy quá no. Dù sao bình thường anh cũng ăn rất nhiều.
Sở Húc Ninh dọn dẹp xong với nhìn về phía Sư Niệm vẫn ngồi im trên giường.
Sư Niệm nói nhỏ, “Em tưởng anh còn bận việc nên em mới đi ăn sáng cùng với Bao Đậu.”
Sở Húc Ninh gật đầu, “Anh biết, anh cũng không nói với em là sẽ về ăn sáng.” Quan trọng là anh bị lãnh đạo đuổi về nghỉ ngơi. Gần đây vì chuyện phá phòng tuyến mà đã lâu lắm rồi anh không được nghỉ cho tử tế. Hôm qua vì giúp Tần Thiếu Bạch tìm được đường đi đúng mà anh thức cả đêm, cho nên lãnh đạo không chịu nổi nữa, đuổi anh về.
Anh càng hiểu cho người khác, Sư Niệm càng thấy áy náy và có lỗi hơn.
“Sư Niệm, anh không tốt với em à?” Sở Húc Ninh ngồi trên ghế, nghiêng người nhìn Sư Niệm, sau đó đưa tay nắm lấy tay cô,
Bàn tay cô vẫn còn hơi lạnh, chắc vì vừa quay về, hơn nữa trong lều cũng không có máy sưởi.
“Anh đối xử với em rất tốt mà.” Sư Niệm vội vàng nói.
“Vậy tại sao em lại sợ anh đến thế?” Sở Húc Ninh hơi cúi người, hai tay ôm lấy bàn tay cô, xoa xoa, thổi thôi, chỉ để sưởi ấm tay cho cô.
Sư Niệm hé miệng, câu nói “em làm gì có” vương lại nơi đầu lưỡi, nhưng lại bị nuốt vào, có chút cay đắng.
“Không phải em sợ anh, em sợ tất cả mọi thứ chỉ là giả.” Sự Niệm cúi đầu đến mức cằm của cô gần dính vào khoảng lõm giữa hai xương quai xanh, giọng nói cũng nhỏ bé như bùn như đất.
Sở Húc Ninh đang xoa ấm tay cô liền khựng lại, sau đó anh tiếp tục công việc của mình, “Anh kết hôn với em không phải là giả.” Sở Húc Ninh điểm đạm nói, “Sư Niệm, chuyện em phải tiếp nhận chính là chuyện này.”
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, thấy vẻ nghiêm túc của anh, hình như có thực sự có thể nghĩ như vậy.
Đợi đến khi hai bàn tay cổ cuối cùng cũng ấm lên, Sở Húc Ninh mới dừng lại, “Sư Niệm, anh kết hôn với em không phải chuyện đùa. Nếu đã cưới em về, cả đời này em sẽ là vợ anh, không có thêm người nào khác. Nhưng anh cũng hy vọng, em có thể tự tin hơn. Nếu như thái độ trước kia của anh khiến em trở nên dè dặt và cẩn trọng như vậy thì cho anh xin lỗi.”
“Không phải, không phải vậy đâu.” Sự Niệm vội vàng đỡ lời. Nhưng sau khi nói xong, cô khựng lại, ngẫm nghĩ, “Cho em thêm thời gian.” Bị từ chối quá lâu, đột nhiên được đáp lại, cô không thể nào thích ứng được.
Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, không kìm lòng được mà bật cười. Anh đưa tay xoa đầu cô, “Nếu thấy chán cứ tới chỗ Bao Đậu, đi lung tung với con bé cũng được, anh nghĩ một lát, buổi chiều còn có việc phải làm.”
Sư Niệm ngoan ngoãn đứng dậy, sau đó nhìn Sở Húc Ninh bước tới, nằm xuống giường, cổ kéo chăn cho anh, nhìn anh nhắm mắt lại rồi mới xoay người đi ra ngoài. Sở Húc Ninh rất nhanh và nhạy, nếu cô còn ở trong lều, chắc chắn anh không thể nào ngủ ngon được, cho nên Sư Niệm từ bỏ ý định ngắm anh ngủ.
Tuy rằng cô cũng rất muốn ngắm anh ngủ, tiếc quá...
Sư Niệm đi ra, vươn vai hít thở bầu không khí mới mẻ bên ngoài.
Với cô, Sở Húc Ninh sẽ không bao giờ như những người bình thường khác được, bởi vì có trời mới biết cô yêu người đàn ông ấy đến nhường nào.
...