...
Rèm cửa phòng bệnh VIP đã sớm được vén lên.
Ánh sáng trời thu xuyên qua cửa sổ rọi sáng cả căn phòng, nhưng không thể nào xóa đi vẻ thê lương xung quanh Kiều Tuệ Hòa.
Thủy An Lạc đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn bà ngồi thẫn thờ trong phòng. Cô cố gắng đè nén sự chua xót đang lan ra trong lòng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái: “Viện trưởng.”
Động tác của Kiều Tuệ Hòa dường như chậm chạp hơn so với bình thường. Bà quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc đang đứng ở cửa, trong giọng nói có chút khản đặc: “Vào đi.”
Thủy An Lạc nhận được sự cho phép rồi mới bước vào.
“Cháu vừa qua thăm Lương Khiêm, tình trạng của cậu bé rất tốt.” Thủy An Lạc thấp giọng mở miệng nói, muốn cho Kiều Tuệ Hòa được yên tâm.
Kiều Tuệ Hòa khẽ gật đầu, “Ngồi đi.”
Thủy An Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế bên cạnh giường bệnh của Kiều Tuệ Hòa.
“Cháu biết vì sao bà lại thích Thiến Thần với Lan Hinh như vậy không?” Kiều Tuệ Hòa đột nhiên mở miệng hỏi. Bà đang nhìn ra bên ngoài nên không chú ý tới khi mình nhắc đến tên Lâm Thiến Thần, thân thể Thủy An Lạc thoáng run lên một cái.
Thủy An Lạc cúi đầu, che giấu sự khác thường trong mắt mình.
“Bởi vì họ thông minh ạ?” Thủy An Lạc khẽ nói.
“Đúng vậy, bởi vì chúng thông minh. Hai đứa nó luôn biết mình muốn cái gì.” Kiều Tuệ Hòa cuối cùng cũng thu lại tầm mắt.
Tia nắng xuyên qua lớp kính, rọi vào một bên mặt hơi cúi của Thủy An Lạc, mang theo chút cảm giác hơi mộng ảo.
“Còn cháu lại giống hệt ta năm đó, ba mẹ đặt đâu thì ngồi đấy, lúc nào cũng bảo sao nghe vậy không dám đấu tranh cho điều mình muốn.” Câu này của Kiều Tuệ Hòa có chút tàn nhẫn.
Thủy An Lạc siết chặt hai tay, cho nên, ngay từ đầu bà ấy đã chán ghét không muốn thừa nhận hôn lễ của cô và Sở Ninh Dực, thậm chí cũng không muốn gặp cô lấy một lần.
“Bởi vì thích, cho nên mới không phản đối đấy ạ.” Thủy An Lạc nói, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Tuệ Hòa.
“Thích?” Kiều Tuệ Hòa bật cười thành tiếng, “Năm đó, lần đầu tiên ta gặp ông ấy, cũng là theo chân ba mẹ mình. Ninh Dực rất giống ông ta, đẹp mã đến mức khiến người ta vừa mới gặp lần đầu tiên thôi đã thấy rung động rồi.”
Trái tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng, cô biết Kiều Tuệ Hòa đang muốn kể cho cô nghe chuyện của bà, nhưng lúc này, cô cần phải làm một người nghe đúng nghĩa.
“Cho nên, bà cũng thích ông đúng không ạ?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi.
“Đúng vậy, giống như cháu năm đó, ngây ngốc đồng ý lấy ông ta. Đáng tiếc, ông ta không phải Ninh Dực, ông ấy kém xa Ninh Dực. Ông ấy cũng xuất thân từ gia đình danh giá, từ nhỏ đã được nâng niu bợ đỡ, lúc mới kết hôn, quan hệ của hai chúng ta cũng tốt lắm. Nhưng dần dần, ông ấy bắt đầu quen biết một đám bạn bè xấu, rồi bắt đầu học được cách đánh bạc.”
Thủy An Lạc cả kinh trong lòng, yên lặng lắng nghe.
Ông nội của Sở Ninh Dực hẳn là một phú nhị đại* đích thực, nói trắng ra là kiểu con nhà giàu ăn chơi.
*Phú nhị đại: Chỉ con cái sinh ra trong gia đình giàu có.
“Lúc ba ông ta còn sống, Sở gia còn có khả năng trả nợ cho ông ta. Nhưng sau khi ba ông ta mất, Sở gia chỉ còn toàn những người không biết gì về kinh doanh. Ba của Ninh Dực lại chẳng để tâm đến nghiệp làm ăn. Bà không thể hại con mình giống như mình khi xưa, cho nên liền ủng hộ nó làm chuyện mình thích.”
Thủy An Lạc nghĩ, Kiều Tuệ Hòa mới là bi kịch lớn nhất do Sở gia gây ra.
Vừa phải lo cho con cái có một gia đình không phải lo toan, vừa phải đối mặt với người chồng cờ bạc của mình.
...