Chương 3122: Sở húc ninh là con cáo già [10]


...

“Là rất thích cô ấy.” Tần Thiếu Bạch nói thật lòng: “Rất hiếm khi tôi thấy được một cô gái như vậy.”

“Nói cứ như thể anh gặp nhiều con gái lắm rồi không bằng.” Cố Tỉ Thành cười khinh bỉ một tiếng: “Sở Húc Ninh với Sư Niệm là nghiệt duyên từ đời trước đó, anh đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Nói như vậy tức là sao?” Tần Thiếu Bạch hỏi. Anh biết Sư Niệm thích Sở Húc Ninh đã rất nhiều năm nhưng lại không rõ tình hình cụ thể như thế nào.

“Bạn gái của tôi nói từ lúc Sư Niệm mới ba tuổi trông thấy Sở Húc Ninh thì đã đem lòng thích người ta rồi, một lần thích này kéo dài đến mười mấy năm! Sư Niệm muốn làm diễn viên chính là vì muốn nổi tiếng, bắt Sở Húc Ninh phải nhìn thấy cô ấy mọi nơi!” Cố Tỉ Thành nói rồi quay sang nhìn Tần Thiếu Bạch: “Ba năm trước khi Sở Húc Ninh chuyển công tác tới nơi này, hai người họ hoàn toàn cắt đứt.”

“Cắt đứt?” Tần Thiếu Bạch tỏ vẻ như vừa nghe được tin châu lục mới xuất hiện.

“Đúng thế, ba năm không hề liên lạc với nhau. Sau này Sư Niệm có chuyện, Sở Húc Ninh quay trở về cứu người còn suýt nữa cúng luôn cả cái mạng của chính anh ta. À chính là chuyện mà anh nghe được lúc trước đấy, cuối cùng hai người họ kết hôn với nhau.” Cố Tỉ Thành nói tiếp: “Nói cụ thể ra thì trong nhận thức của Sư Niệm, trên đời này có một cái tên còn quan trọng hơn cả chính mạng sống của mình, đó là động lực sống tiếp của cô ấy.”

“Sở Húc Ninh.” Tần Thiếu Bạch thấp giọng gọi lên cái tên này.

Có lẽ trong thâm tâm của Sư Niệm, Sở Húc Ninh còn quan trọng hơn cả chính bản thân cô cho nên Sư Niệm mới nói với anh ta rằng, anh ta không cần phải đấu với cô, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa thì Tần Thiếu Bạch cũng không thể đấu lại được cô.

Hiện tại xem ra thì quả thực đúng là như vậy.

Một người yêu một người khác đến hơn cả bản thân mình, đó mới là đỉnh cao của tình yêu!

Nhưng càng là như vậy thì Tần Thiếu Bạch càng cảm thấy cô gái kia hấp dẫn anh ta nhiều hơn.

Nếu đã không chiếm được vậy hãy để cho cô gái ấy hạnh phúc đi thôi!

Ít nhất phải để người đàn ông tên là Sở Húc Ninh nhận ra tình cảm của mình, hơn nữa còn phải thừa nhận tình cảm ấy.

Sau khi Sư Niệm về nhà với Sở Húc Ninh, cô liền đi thu dọn đồ đạc. Tthật ra đồ cầm theo cũng không có gì nhiều lắm nhưng lần này cô sẽ không quay lại nữa cho nên cần phải mang quần áo theo.

Lúc Sư Niệm đang dọn đồ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Húc Ninh đi ra mở.

Mở cửa ra, Sở Húc Ninh thấy người đứng bên ngoài là Đoàn trưởng đoàn Hai.

“Thủ trưởng.” Đoàn trưởng đoàn Hai chào.

“Vào đi.” Sở Húc Ninh nói rồi xoay người đi vào rót nước.

Đoàn trưởng đoàn Hai vào nhà, thấy căn nhà được thu dọn sạch sẽ liền nghĩ đến nhà mình, sau đó cảm thấy có chút đau lòng.

“Ngồi đi.” Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Đoàn trưởng đang nhìn ngó xung quanh. Anh để chén nước lên bàn rồi hỏi: “Có chuyện gì?”

Đoàn trưởng đoàn Hai ngồi thẳng người, không cầm lấy chén nước: “Tôi tới để xin lỗi chị dâu.”

“Chẳng phải đã xin lỗi rồi sao?” Sở Húc Ninh ngồi đối diện anh ta, xoay chén sứ đang cầm trong tay: “Niệm Niệm, Đoàn trưởng đoàn Hai đến này.”

Sư Niệm đáp lại một tiếng, thu dọn mấy đồ còn sót lại rồi mới đi ra: “Đoàn trưởng đoàn Hai.” Sư Niệm chào hỏi rồi thấy người đàn ông kia đứng lên.

Đoàn trưởng đoàn Hai đứng dậy rồi dứt khoát cúi đầu với Sư Niệm: “Chị dâu, lúc trước là do tôi không đúng, tôi thay mặt vợ của mình tới xin lỗi chị dâu!”

Sư Niệm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đoàn trưởng đoàn Hai liền dừng một chút rồi mới nói: “Lời xin lỗi của Đoàn trưởng thì tôi đã nhận rồi, thế nhưng chuyện của chị nhà, tôi vẫn muốn chị ấy tự đến nói lời xin lỗi. Sự áy náy của Đoàn trưởng đoàn Hai e cũng không phải là ý của chị nhà đâu nhỉ!”

Sắc mặt của Đoàn trưởng đoàn Hai có chút quẫn bách. Anh ta có nói kiểu gì thì vợ mình cũng không thông não được.

“Đoàn trưởng đoàn Hai, anh cũng đừng nói tôi làm khó, lời xin lỗi của mấy người tôi đều nhận cả bởi vì tôi biết mọi người đều bị lừa. Nhưng chị nhà ngang nghiên bịa đặt về tôi như vậy, nếu như chị ấy không đích thân đến xin lỗi thì tôi sẽ không tha thứ đâu.” Sư Niệm nhìn thẳng vào Đoàn trưởng đoàn Hai rồi nói rõ ràng từng chữ một.

...